Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Chán đời và lý tưởng
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 11/11/2021 19:39
Quand chez les débauchés l’aube blanche et vermeille
Entre en société de l’Idéal rongeur,
Par l’opération d’un mystère vengeur
Dans la brute assoupie un ange se réveille.
Des Cieux Spirituels l’inaccessible azur,
Pour l’homme terrassé qui rêve encore et souffre,
S’ouvre et s’enfonce avec l’attirance du gouffre.
Ainsi, chère Déesse, Être lucide et pur,
Sur les débris fumeux des stupides orgies
Ton souvenir plus clair, plus rose, plus charmant,
A mes yeux agrandis voltige incessamment.
Le soleil a noirci la flamme des bougies;
Ainsi, toujours vainqueur, ton fantôme est pareil,
Ame resplendissante, à l’immortel soleil!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 11/11/2021 19:39
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Sơn Lê ngày 11/11/2021 19:51
Giữa ánh bình minh trắng hồng tê tái
Lý tưởng miên man gặm nhấm tụ về,
Cuộn cuồn bao huyền bí đến tái tê
Trong giấc vật vờ, thiên thần thức dậy.
Bầu trời xanh hồn không sao ôm lấy,
Kẻ hèn còn mơ ước và khổ đau,
Buông xuôi chìm vào sức hút vực sâu.
Nên, nữ thần dấu yêu, đầy thông thái,
Trên màn khói của hoan tình ngu dại
Ký ức em, hồng rạng, quyến rũ hơn,
Anh mở to mắt rung động chập chờn.
Mặt trời đã nhuộm đen vầng lửa nến;
Luôn chiến thắng, bóng ma em hiển hiện,
Hồn rạng ngời, bất diệt bóng thái dương!