Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Chán đời và lý tưởng
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 13/09/2021 07:00
Ils me disent, tes yeux, clairs comme le cristal:
«Pour toi, bizarre amant, quel est donc mon mérite?»
— Sois charmante et tais-toi! Mon coeur, que tout irrite,
Excepté la candeur de l’antique animal,
Ne veut pas te montrer son secret infernal,
Berceuse dont la main aux longs sommeils m’invite,
Ni sa noire légende avec la flamme écrite.
Je hais la passion et l’esprit me fait mal!
Aimons-nous doucement. L’Amour dans sa guérite,
Ténébreux, embusqué, bande son arc fatal.
Je connais les engins de son vieil arsenal:
Crime, horreur et folie! — Ô pâle marguerite!
Comme moi n’es-tu pas un soleil automnal,
Ô ma si blanche, ô ma si froide Marguerite?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 13/09/2021 07:00
Mắt em, tựa ánh pha lê đó:
«Người tình tinh quái, có dành cho?»
- Lặng im quyến rũ! Tim anh nhé,
Ngoại trừ ngọn nến vật cổ xưa,
Khu mật nơi anh em chớ nhìn,
Bàn tay em ru anh giấc tình,
Ngọn lửa không viết nên huyền thoại.
Anh ghét đam mê tổn thương mình!
Chậm rãi đôi ta. Qua cổng tình,
Đột kích, vòng cung chí mạng mình.
Vũ khí anh mang là đồ cũ:
Điên rồ, dị, ác! - Cúc tái xanh!
Đôi ta, không phải mặt trời thu,
Marguerite của anh trắng lạnh ru?