Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Cái chết
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 17/11/2021 06:02
Connais-tu, comme moi, la douleur savoureuse,
Et de toi fais-tu dire: " Oh! l’homme singulier!”
- J’allais mourir. C’était dans mon âme amoureuse,
Désir mêlé d’horreur, un mal particulier;
Angoisse et vif espoir, sans humeur factieuse.
Plus allait se vidant le fatal sablier,
Plus ma torture était âpre et délicieuse;
Tout mon coeur s’arrachait au monde familier.
J’étais comme l’enfant avide du spectacle,
Haïssant le rideau comme on hait un obstacle...
Enfin la vérité froide se révéla:
J’étais mort sans surprise, et la terrible aurore
M’enveloppait. - Eh quoi! n’est-ce donc que cela?
La toile était levée et j’attendais encore.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 17/11/2021 06:02
Em có biết, anh, đau đầy hương vị,
Và em bảo rằng: “Ồ! Người lẻ loi!”
- Nỗi chết. Đã vào hồn yêu thương rồi,
Khát khao kinh hãi, một điều tồi tệ;
Mong vọng lung linh, không hoà ý hệ.
Rỗng thêm đồng hồ cát sẽ liệt luôn,
Càng hành hạ nghe vị lại càng ngon;
Để tách hồn khỏi thế gian quen thuộc.
Như trẻ con trước cảnh đầy háo hức,
Ghét bức màn như vật chướng che ngăn...
Sự thật lạnh lùng rồi cũng lộ dần:
Chết dửng dưng, và bình minh khủng khiếp
Bao phủ lên. - Gì! là điều nối tiếp?
Màn đã dựng lên và anh vẫn đang chờ.