15.00
Ngôn ngữ: Tiếng Pháp
3 bài trả lời: 3 bản dịch

Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/03/2015 12:42

Au lecteur

La sottise, l'erreur, le péché, la lésine,
Occupent nos esprits et travaillent nos corps,
Et nous alimentons nos aimables remords,
Comme les mendiants nourrissent leur vermine.

Nos péchés sont têtus, nos repentirs sont lâches ;
Nous nous faisons payer grassement nos aveux,
Et nous rentrons gaiement dans le chemin bourbeux,
Croyant par de vils pleurs laver toutes nos taches.

Sur l'oreiller du mal c'est Satan Trismégiste
Qui berce longuement notre esprit enchanté,
Et le riche métal de notre volonté
Est tout vaporisé par ce savant chimiste.

C'est le Diable qui tient les fils qui nous remuent !
Aux objets répugnants nous trouvons des appas ;
Chaque jour vers l'Enfer nous descendons d'un pas,
Sans horreur, à travers des ténèbres qui puent.

Ainsi qu'un débauché pauvre qui baise et mange
Le sein martyrisé d'une antique catin,
Nous volons au passage un plaisir clandestin
Que nous pressons bien fort comme une vieille orange.

Serré, fourmillant, comme un million d'helminthes,
Dans nos cerveaux ribote un peuple de Démons,
Et, quand nous respirons, la Mort dans nos poumons
Descend, fleuve invisible, avec de sourdes plaintes.

Si le viol, le poison, le poignard, l'incendie,
N'ont pas encor brodé de leurs plaisants dessins
Le canevas banal de nos piteux destins,
C'est que notre âme, hélas! n'est pas assez hardie.

Mais parmi les chacals, les panthères, les lices,
Les singes, les scorpions, les vautours, les serpents,
Les monstres glapissants, hurlants, grognants, rampants,
Dans la ménagerie infâme de nos vices,

Il en est un plus laid, plus méchant, plus immonde !
Quoiqu'il ne pousse ni grands gestes ni grands cris,
Il ferait volontiers de la terre un débris
Et dans un bâillement avalerait le monde ;

C'est l'Ennui ! L'oeil chargé d'un pleur involontaire,
Il rêve d'échafauds en fumant son houka.
Tu le connais, lecteur, ce monstre délicat,
- Hypocrite lecteur, - mon semblable, - mon frère !


Đây là lời nói đầu của tác giả cho tập thơ Hoa khổ đau.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Vĩnh An Nguyễn Văn Sơn

Sự ngu xuẩn, tội tình và biển lận
Chiếm lĩnh hồn ta và hành hạ xác thân
Nuôi chúng ta bằng nuối tiếc vô vàn,
Như hành khất nuôi một đàn chí rận

Tội lỗi cứng đầu, ăn năn hèn nhát
Ta trả nặng nề giá của ước mơ,
Và vui mừng quay lại nẻo đường nhơ
Tưởng lệ nóng đủ xoá đi tỳ tật.

Trên cái gối của Xatan độc ác
Ta để hồn bị ru ngủ lâu ngày
Ý chí này sắt thép hoá hơi bay
Trong tay quỷ dùng luyện kim tạo tác.

Chính quỷ dữ cầm đầu dây kéo giật
Ta thấy đồ ô uế hoá mồi mê,
Và mỗi ngày, một bước xuống âm ty
Không sợ hãi qua đêm ghê mùi xác.

Kẻ trác táng đớn hèn hôn, nhấm nháp
Vú của nàng kỹ nữ chịu cực hình,
Lén lút tìm lạc thú cuộc phù sinh
Như cố nặn giọt đường từ cam héo.

Như hàng ngàn con giun chen chúc bám
Bộ não ta là tiệc rượu của bầy yêu,
Và khi thở, Tử Thần trong phổi nám
Âm thầm than như nước thối chân cầu

Nếu hoả tai, thuốc độc, sự cưỡng dâm
Chưa thêu dệt bằng tranh vui kỳ quái,
Và tấm vải số phần ta thảm hại,
Vì hồn ta, khổ nỗi, hoá ươn hèn.

Nhưng giữa sài lang, hổ báo, rắn trùng,
Loài diều hâu, bò cạp lửa, heo rừng
Bầy thú kêu la, nhảy nhót, rống gầm
Trong khu vườn thế nhân đầy tật xấu.

Đây tanh hôi quái thú rất hung tàn
Dù không nhảy, không kêu gào to tiếng.
Nó chủ tâm làm thế nhân tan biến
Nuốt mọi người qua cái ngáp vô tâm.

Chính Chán Chường mắt đẫm lệ thất thần,
Hút tẩu thuốc mơ màng nhìn máy chém,
Bạn biết nó, con thú hoang cả thẹn,
Hỡi người đọc giả hình – đồng loại – bạn thân.

tửu tận tình do tại
25.00
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Hoa Ngọc Hà

Bao lầm sai, tội lỗi của thế gian
Bao xuẩn ngu và ám ảnh bần hàn
Chiếm hồn ta và hành xác héo tàn
Rồi từ đó ta nuôi lòng hối hận
Như hành khất hiến thân cho chấy rận.

Ngoan cố thay bao tội lỗi chất chồng
Hèn nhát thay ân hận cũng bằng không
Ta được trả cho những lời thú tội
Hả hê bước trên đường bùn lầy lội
Cứ vội tin vào nước mắt đê hèn
Sẽ chảy tràn gội sạch những vết đen.

Trismégiste loài Satan ngự trị
Ru hồn ta đắm chìm trong mộng mị
Tội ác kia quỷ dị gối đầu êm
Nhà giả kim nham hiểm giữa màn đêm
Đun sắt thép mà hoá hơi ý chí
Giam hồn ta rỗng nát chẳng còn chi.

Nắm đầu dây, Ma quỷ dắt ta đi
Ngập nhuốc nhơ dơ bẩn đáng khinh khi
Hoá bùa phép ta ngấm đầy mê dược
Xuống địa ngục mỗi ngày ta một bước
Bao hãi hùng ta không còn cảm được
Dấn thân qua mùi tử khí đêm tàn.

Kẻ suy đồi bất hạnh chốn nhân gian
Vui xác thịt mà tham lam ngấu nghiến
Con điếm già ngực xéo mòn biến diện
Như chính ta ti tiện lén tìm vui
Bao lạc thú đáng ra phải chôn vùi
Múi cam héo ta bóp nghiền điên dại.

Nhung nhúc chen giun sán ghì bám lại
Trong não ta mở tiệc lũ yêu tà
Chè chén say thác loạn đám Quỷ ma
Phà hơi thở ta tôn thờ cõi chết
Tử thần ngự trong phổi hen mỏi mệt
Câm lặng rên những luồng tối vô hình.

Nếu đầu độc hay phóng hoả bất minh
Nếu đâm giết hay say trò cưỡng hiếp
Chưa thể dệt bức tranh thờ quỷ quyệt
Mảnh xô tang phủ dưới huyệt bần hèn
Định mệnh ta thảm hại hoá đêm đen
Hồn ta hẳn chưa tàn tâm táo tợn.

Bầy quoái thú gầm rú, gào ghê rợn.
Lũ chó hoang, khỉ vượn, báo hung tàn,
Rắn độc trườn, bò cạp lết đầy hang
Kền kền đói dang cánh chờ rữa nát
Rít, hú vang khúc suy đồi chúng hát
Giữa khu vườn truỵ lạc của nhân gian.

Gớm ghê thay loài dị thú tâm ngoan
Thân nhơ nhớp tưởng chừng cơn ác mộng
Không gào thét chỉ nằm lười bất động
Cả thế gian mặc cho nó nắm cầm
Nghiền nát vụn hay nuốt chửng vô tâm
Một cú ngáp cũng san bằng tất thảy.

Nhưng chán thay! Mắt lệ sầu tuôn chảy
Mộng quẩn quanh nơi khói thuốc bàn đèn
Đoạn đầu đài ảo ảnh nó thân quen
Bạn biết nó, con quái tà yếu đuối
Hỡi độc giả tâm hồn đầy ám muội!
Đồng loại ơi! Huynh đệ của tôi ơi!

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Vũ Đình Liên

Ngu muội, sai lầm, tội lỗi, bẩn keo
Chiếm cứ tinh thần, dày vò xác thịt
Ta nuôi dưỡng những hối hận “ta yêu”
Như người ăn xin yêu thân mình, cỏ rác

Tội lỗi ta cứng đầu, hối hận ta hèn nhát
Ta đòi trả đắt mỗi một lúc ăn năn
Rồi ngựa lại trở về đường cũ lầy lội tối tăm
Tưởng lấy nước mắt hèn lau được vết nhơ trên mặt

Chính Satan toàn lực toàn quyền trên gối ác
Ru giấc ngủ của ta cho thần trí say mê
Làm cả nghị lực gang thép của ta tan đi
Như hơi khói trong bàn tay nhà bác học thần kỳ

Chính quỷ ác cầm đầu dây giật cho ta cựa quậy
Những cái thối tha ta thấy đẹp thấy thơm
Mỗi một ngày ta sa xuống Địa ngục sâu hơn
Không ghê tởm qua những con đường tối tăm nồng nặc

Ta cắn ta hôn như một anh chàng nghèo truỵ lạc
Bộ ngực đau thương của một gái đĩ già
Ta vội vàng cướp một thú vui lén lút thoảng qua
Mà ta nặn ta vắt như một trái cam chín mõm

Nhung nhúc như một triệu con giòi ghê tởm
Trong óc ta phè phỡn một bầy quỷ bầy ma
Khi ta thở cái chết chóc trong phổi ta
Như một dòng sông vô hình tràn vào âm thầm rên rỉ

Nếu chúng ta chưa thấy dệt thêu chưa thấy vẽ
Chuyện hãm hiếp, đầu độc, đốt phá, giết người
Trên bức tranh chán nản tiều tuỵ của cuộc đời
Là bởi vì, than ôi, tâm hồn ta hèn nhát

Nhưng giữa bầy chó ngao, hùm beo và rắn rết
Trong đàn khỉ độc, giữa đám quạ diều
Những con quái vật lết lê, gầm rống, thét kêu
Trong cái chuồng thú kinh hồn thói hư tật xấu

Có con quái vật xấu xa, kinh hồn, tàn bạo
Hơn hết cả nhưng không vùng quẫy, thét lớn, kêu vang
Mà biến cả thế giới này thành đống gạch vụn dễ dàng
Và trong một cái ngáp dài nuốt trôi trái đất

Bọn quái “Chán chường” đấy với long lanh trong mắt
Một giọt lệ ngẫu nhiên, hát điệu huca, mơ những đoạn đầu đài
Bọn quái vật tinh vi, bạn đọc ơi, bạn biết cả rồi
Hỡi bạn đọc giả dối giống ta như anh em ruột thịt


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời