Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Chán đời và lý tưởng
Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 10/11/2021 06:14, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 29/03/2022 20:37
Comme un beau cadre ajoute à la peinture,
Bien qu’elle soit d’un pinceau très vanté,
Je ne sais quoi d’étrange et d’enchanté
En l’isolant de l’immense nature,
Ainsi bijoux, meubles, métaux, dorure,
S’adaptaient juste à sa rare beauté;
Rien n’offusquait sa parfaite clarté,
Et tout semblait lui servir de bordure.
Même on eût dit parfois qu’elle croyait
Que tout voulait l’aimer; elle noyait
Sa nudité voluptueusement
Dans les baisers du satin et du linge,
Et lente ou brusque, à chaque mouvement
Montrait la grâce enfantine du singe.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 10/11/2021 06:14
Chiếc khung đẹp đem đặt vào bức hoạ,
Nàng phô bày chỉ qua nét cọ thôi,
Không hiểu sao mê hoặc đến lạ đời
Để tách khỏi bầu thiên nhiên lồng lộng,
Đồ trang sức, nội y, mạ vàng bóng,
Hài hoà trong vẻ đẹp hiếm của nàng;
Không xúc phạm với hình dáng rõ ràng,
Và mọi thứ như lập thành giới tuyến.
Ngay cả lúc nàng tin vào ước nguyện
Muốn yêu người; nàng đắm đuối con tim
Nàng khoả thân để gợi cảm hơn thêm
Trong nụ hôn của lụa là nhung gấm,
Đang chuyển động, rồi bất thần thả chậm
Vẻ điệu đàng của một đứa trẻ trâu.