Anh không có nhân tình sư tử cái:
Van xin linh hồn mượn ánh huy hoàng;
Vô hình trước những con mắt trần gian,
Vẻ đẹp em nở trong anh buồn bã.

Để có giày, em bán hồn đi cả.
Chúa cười nếu, gần nơi khét tiếng sao,
Anh cắt Tartuffe và tăng độ cao,
Bán ý nghĩ mình để thành tác giả.

Một phó nghiêm hơn nhiều, nàng tóc giả.
Mái tóc đẹp huyền rời gáy trắng tinh;
Vẫn không ngăn được nụ hôn đa tình.
Mưa dầm trên trán còn hơn phong hủi.

Nàng nheo mắt, tỏ ánh nhìn kỳ lạ
Mi đen dài hơn của một thiên thần,
Chỉ vậy thôi mà bao mắt bâng khuâng
Vô giá trị dưới mắt người Do Thái.

Mới hai mươi; - mà họng em trầm xuống
Rủ ở hai bên như một miếng gài,
Còn, kéo anh mỗi đêm trên hình hài,
Như đứa trẻ, anh bú say và cắn,

Mặc dù em không thường hay cắn đắng
Để xoa hình hài và ấp lên vai,
Anh liếm trong im lặng với miệt mài
Cầu Madeleine đốt bàn chân của Chúa.

Vật đáng thương, với niềm vui ngập ngụa,
Tiếng nấc cùng với bộ ngực căng phồng,
Có âm thanh của hơi thở bạo nồng,
Nghĩ em vẫn cắn bánh mỳ bệnh viện.

Đôi mắt lo âu, trong đêm hoang dại,
Bốn mắt tìm nhau ở cuối con đường,
Mở lòng mình cho tất cả người thương,
Em sợ tối và tin vào ma quái.

Điều làm cho em ôn nhiều sách lại
Hơn trí giả ngày đêm đọc sách của mình,
Và sợ đói còn hơn những cực hình
Cả thấy lại những người tình quá vãng.

Nếu gặp em, trong phục trang quái đản,
Lẻn chui vào một góc phố mông lung,
Đầu và mắt trĩu như chim vẫy vùng,
Lê gót chân trần đi qua suối nhỏ,

Quý ông, đừng chửi thề hay mắng mỏ
Khuôn mặt vẽ lên ô uế đáng thương
Nữ thần đói rã giữa đêm đông trường,
Phải nâng váy lót ra ngoài không khí.

Đời phóng túng, cho anh đầy phú quý,
Ngọc ngà, hoàng hậu, nữ công tước của anh,
Người đã nâng niu trong giấc trâm anh,
Đôi bàn tay sưởi hồn này êm ấm.