Thơ » Pháp » Charles Baudelaire » Hoa khổ đau (1857) » Nhân cảnh Paris
À Ernest Christophe
Fière, autant qu’un vivant, de sa noble stature,
Avec son gros bouquet, son mouchoir et ses gants,
Elle a la nonchalance et la désinvolture
D’une coquette maigre aux airs extravagants.
Vit-on jamais au bal une taille plus mince?
Sa robe exagérée, en sa royale ampleur,
S’écroule abondamment sur un pied sec que pince
Un soulier pomponné, joli comme une fleur.
La ruche qui se joue au bord des clavicules,
Comme un ruisseau lascif qui se frotte au rocher,
Défend pudiquement des lazzi ridicules
Les funèbres appas qu’elle tient à cacher.
Ses yeux profonds sont faits de vide et de ténèbres,
Et son crâne, de fleurs artistement coiffé,
Oscille mollement sur ses frêles vertèbres.
— Ô charme d’un néant follement attifé!
Aucuns t’appelleront une caricature,
Qui ne comprennent pas, amants ivres de chair,
L’élégance sans nom de l’humaine armature.
Tu réponds, grand squelette, à mon goût le plus cher!
Viens-tu troubler, avec ta puissante grimace,
La fête de la Vie? ou quelque vieux désir,
Éperonnant encor ta vivante carcasse,
Te pousse-t-il, crédule, au sabbat du Plaisir?
Au chant des violons, aux flammes des bougies,
Espères-tu chasser ton cauchemar moqueur,
Et viens-tu demander au torrent des orgies
De rafraîchir l’enfer allumé dans ton cœur?
Inépuisable puits de sottise et de fautes!
De l’antique douleur éternel alambic!
À travers le treillis recourbé de tes côtes
Je vois, errant encor, l’insatiable aspic.
Pour dire vrai, je crains que ta coquetterie
Ne trouve pas un prix digne de ses efforts;
Qui, de ces cœurs mortels, entend la raillerie?
Les charmes de l’horreur n’enivrent que les forts!
Le gouffre de tes yeux, plein d’horribles pensées,
Exhale le vertige, et les danseurs prudents
Ne contempleront pas sans d’amères nausées
Le sourire éternel de tes trente-deux dents.
Pourtant, qui n’a serré dans ses bras un squelette,
Et qui ne s’est nourri des choses du tombeau?
Qu’importe le parfum, l’habit ou la toilette?
Qui fait le dégoûté montre qu’il se croit beau.
Bayadère sans nez, irrésistible gouge,
Dis donc à ces danseurs qui font les offusqués:
«Fiers mignons, malgré l’art des poudres et du rouge,
Vous sentez tous la mort! Ô squelettes musqués,
Antinoüs flétris, dandys à face glabre,
Cadavres vernissés, lovelaces chenus,
Le branle universel de la danse macabre
Vous entraîne en des lieux qui ne sont pas connus!
Des quais froids de la Seine aux bords brûlants du Gange,
Le troupeau mortel saute et se pâme, sans voir
Dans un trou du plafond la trompette de l’Ange
Sinistrement béante ainsi qu’un tromblon noir.
En tout climat, sous ton soleil, la Mort t’admire
En tes contorsions, risible Humanité,
Et souvent, comme toi, se parfumant de myrrhe,
Mêle son ironie à ton insanité!»
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 10/04/2024 08:23
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 10/04/2024 08:31
Tặng Ernest Christophe
Tự hào như một người sống tầm vóc hiên ngang
Với đôi bao tay, chiếc khăn nhỏ và bó hoa rất lớn
Nàng có cái vẻ lả lơi và cái chiều ngạo mạn
Của một cô ả đỏm dáng, gầy với điệu bộ lạ lùng
Có ai thấy trong một đêm khiêu vũ một dáng người mảnh hơn
Chiếc áo dài rộng thênh thang, chiếc áo bào vua chúa
Đổ lốp bốp xuống tận ngón chân nhọn hoắt
Có một chiếc giày núm bông xinh như một đoá hoa
Trên hai cái xương vai, hai tầng lụa xếp như là
Hai dòng suối lả lướt chảy trên sườn núi đá
Hai hàng rào ngăn những bàn tay lơi lả
Tò mò nhìn những vẻ đẹp nàng muốn giấu không phô
Đôi mắt sâu đầy trống rỗng và đêm tối âm u
Và cái sọ của nàng chít một vành hoa rất khéo
Trên những khớp xương cổ gầy, lắc lư, mềm dẻo
Ôi! kỳ diệu của hư vô tô điểm điên rồ
Có những kẻ tình nhân chỉ mê thịt mê da
Khinh rẻ gọi nàng là một bức tranh biếm hoạ
Chẳng hiểu chi cái duyên dáng lạ lùng không tên
Của bộ xương người, nàng ơi, mà ta thích say mê
Hay là nàng muốn, với cái mặt nhăn nhó gớm ghê
Đến phá rối cuộc vui của con người đang mê mải
Hay một thèm muốn thôi thúc nào còn sót lại
Đẩy bộ xương khao khát kia vào đêm ma tuý, truy hoan
Trong tiếng nhạc vĩ cầm, trong ánh nến sáng trưng
Hay nàng muốn xua tan cơn ác mộng mỉa mai quái gở
Và nàng muốn mượn dòng suối say sưa dào dạt đổ
Làm mát được phần nào cái địa ngục cháy trong tim
Giếng sâu không bao giờ cạn, đầy ngu độn và tối tăm
Bình cất muôn đời của đau thương muôn thuở
Qua những chiếc sườn cong của nàng ta còn thấy rõ
Con rắn hổ mang lượn đi lượn lại trong lòng
Mà thật ra ta e rằng tất cả cái duyên dáng đảm đang của nàng
Không đem lại cho nàng một thành công xứng đáng
Nhưng trái tim tầm thường kia có hiểu chi nhạo báng
Cái đẹp kinh hồn chỉ người cứng bóng vía say mê
Vực thẳm của mắt nàng đầy ý nghĩa gớm ghê
Toả choáng váng xung quanh và những làng chơi thận trọng
Chẳng thể nhìn mà không buồn nôn lợm giọng
Ba mươi hai chiếc răng nàng từ muôn thuở như cười
Thế mà ai đã chẳng ôm trong lòng một bộ xương người
Và đã chả phè phỡn no nê những đồ thôi đáy mả
Thoa phấn sức hương điểm trang cũng chẳng làm gì được cả
Kẻ nào bĩu môi ghê tởm là cho mình đẹp mình giòn
Có gái nhảy mũi sâu, ả giang hồ sắc đẹp mê hồn
Hãy bảo những chàng trai kia ra vẻ ghê vẻ tởm
Hỡi những chàng công tử dù tài mấy thoa son bôi phấn
Các ngươi đều sặc mùi xác chết, ôi những bộ xương tẩm hương
Tài tử cuối mùa, hỡi những Phan Lang
Xác chết quét sơn, những chàng Tống Ngọc đầu bạc
Cuộc khiêu vũ ma quái kia chuyển rung trời đất
Sẽ xô đẩy các ngươi đến những trời biển lạ lùng
Từ bờ lạnh sông Seine đến cát bỏng sông Hằng
Cái đàn người nhảy múa say sưa mà không thấy
Trong một lỗ hổng trên trần cái kèn của thiên thần chờ đấy
Miệng loa to kinh khủng như mũi súng loa đèn
Ở khắp nơi, dưới ánh mặt trời Thần chết vẫn ngợi khen
Nhân loại lố lăng, ưỡn ẹo, điên rồ nhảy múa
Và thường khi cũng như người tẩm hương phức xạ
Pha cái mai mỉa của mình với cái ngu xuẩn của người