Hồng đậu sinh Nam quốc;
Xuân lai phát kỷ chi.[1]

Chốn thiên cung đếm ấy đêm gì,
Mà ngọc nữ trốn đi chơi nhân thế.
Ngọc uyển kiều na băng tuyết khí;
Vân hoàn phiếu diểu xạ lan hương.[2]

Chẳng Thiên Thai, Lưu Nguyễn cũng tơ vương,
Mà mây khói luống ngăn đường tiên tục.
Trời đâu vẳng ngọc tiêu một khúc;
Nâng chén quỳnh say lại chúc Tương Quân[3].
Chỉ trông bóng trúc quanh sân.


2-2008


Chú thích:
[1]
Chữ Hán: 紅豆生南國,春來發幾枝 (Cành hồng đậu mọc ở nước nam, Mùa xuân đến trổ ra mấy nhánh). Thơ Tương tư của Vương Duy đời Đường.
[2]
Chữ Hán: 玉腕嬌娜冰雪氣,雲鬟縹緲麝蘭香 (Tay ngọc đẹp đẽ toả hơi mát như băng tuyết, Tóc mây phấp phới thoảng hương lan xạ).
[3]
Nữ thần sông Tương, tức Nga Hoàng và Nữ Anh, vợ vua Thuấn. Vua Thuấn đi tuần du phương nam bị chết, hai bà đến sông Tương thương khóc, nước mắt vẩy vào cây trúc, sau loài trúc ấy có ngấn như ngấn nước mắt, gọi là Tương phi trúc hay Tương trúc. Sau hai bà chết ở sông Tương, được phong làm nữ thần sông Tương.