Tôi đứng trước gương nói tiếng Hoa,
Một công viên có mùa đông của mình,
Tôi bật nhạc lên,
Mùa đông chẳng có ruồi,
Tôi thảnh thơi đun nóng cà phê,
Ruồi không hiểu cái gì là Tổ quốc,
Tôi thêm một chút đường,
Tổ quốc là một thứ tiếng quê,
Ở một đầu dây điện thoại khác,
Tôi nghe thấy nỗi sợ hãi của tôi,
Và chúng tôi mê đắm giữa nguồn khơi.