Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Vanachi vào 31/07/2018 23:39

Sao tôi lại yêu em đến thế?
Đêm thâu chẳng tiếng trả lời!

Tôi ghen với lời ru của gió. Với nắng mai phủ ấm vai em. Với những nụ cười rất vu vơ. Với ánh mắt một chàng trai xa lạ. Tôi ghen với con đường chia hai ngả. Bóng em trôi về cuối đường chiều.

Sao tôi lại yêu em đến thế?
Lòng tôi chẳng tiếng trả lời!

Giấc ngủ tôi chập chờn mộng mị. Em chia xa và tôi mất em. Tôi mất em kể từ khi mới gặp. Khi em bảo rằng yêu. Và cả khi đang yêu.

Sao tôi lại yêu em đến thế?
Bình minh chẳng thể trả lời!

Tình yêu tôi mộc mạc không lời. Trái tim đau chỉ mình tôi hiểu. Bên em, tôi hoá thành ngọn lửa. Cháy hết mình, chẳng xua nổi mùa đông.

Tôi yêu em như cỏ dại trên đồng
Yêu giọt sương đêm tìm nơi trú ẩn
Nắng mai lên
Sương về với đất
Bỏ mình tôi
Cô độc với gió ngàn

Tôi yêu em tựa những phím đàn
Cứ mãi nhớ bàn tay nào thuở ấy
Hơi ấm xưa đã rời xa
Xa lắm
Phím đàn buồn
Câm lặng
Thiên thu

Sao tôi lại không thể chẳng yêu em. Để thôi đi những cơn đau bất chợt. Để tôi tin, tình yêu là cơn gió. Thoảng qua. Lừa kẻ si tình.

Sao tôi lại cứ yêu em. Lại cứ mong em từng giờ từng phút.

Sao tôi lại yêu em mãi thế

Tôi ơi!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]