Chỉ có viết, luôn luôn là viết
Nhưng nhiều khi chẳng biết viết cái gì
Công chúng mọi người vẫn mong chờ
Cái gì đó ung dung cần thiết

Tôi không muốn có nhiều hồi hộp
Bởi ốm đau hồi hộp có ích gì?
Bài ca tôi mới viết người ta đọc và phê
Nếu chỗ này chỗ kia còn vướng mắc

Để bài ca mười hai năm lạnh nhạt
Chúng bám vào tôi chặt lắm khó rời
Tôi đừng chết như một kẻ ăn mày
Chẳng để lại cái gì cho hậu thế!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)