ĐÂY

Tháng Tư vô độ, cây trong chốn,
trong cái chốn trầy trật của chúng,
thế đứng của chúng.
Lối đứng.
Những khu vực cành đỏ của chúng,
những khu vực chồi xanh (sốc),
dòng sông, cái đó.
Tôi làm giật mình một con ngỗng và nó rít lên.
Tôi đi và đi với đôi bàn tay lạnh.
Về đến nhà nó lấp đầy với sự mong mỏi,
chẳng có gì để mang mong mỏi đi.
Tôi nhìn lại đời mình.
Tôi cố tìm những sự tương đồng.
Nhưng không có.
Tôi đã mong người ta trước đây, tôi đã yêu người ta trước đây.
Nó không giống như đây.
Nó không phải là đây.

Cho tôi một thế giới, anh đã lấy cái thế giới tôi là.


CỦA ANH

(“không thể thay đổi được”)
Thật ra là không phải. Bước nhảy nguỵ tạo vào—
dòng sông thoáng thấy qua trần
[chờ đợi]
[một danh từ] cho cái cách suy nghĩ đổ vỡ quanh anh không ở đây
quần áo anh không ướt trong tấm gương sâu này—
cái mà Hölderlin gọi là die Tageszeichen, những dấu hiệu
                             được ghi vào linh hồn bởi vị thần của mỗi ngày
câu trả lời để lại sẹo của anh, tôi vẫn không biết—
bao năm từ bây giờ, những
ký hiệu này trong sổ địa chỉ, bàn tay này cuồng điên.