Bầu trời trước bình minh màu xanh lục ánh đen.
Có lẽ là một dấu hiệu.
Tôi nên học thêm về các dấu hiệu.

Rẽ một góc đến bến cảng
gió đập vào tôi
một cú đấm vào mặt.

Tôi luôn luôn đi bộ vào buổi sáng,
là vì sao tôi không biết nữa.
Đời thì ngắn.

Bóng của tôi đi trước tôi.
Với cái mũ áo dựng
nó trông như một chiếc còi báo sương.

Băng trên đường.
Băng trên vỉa hè.
Không còn nơi để bước.

Tốt hơn là bước
nơi có những viên đá đen nhỏ.
Sẽ không quá trơn trượt.

Tôi đoán những viên đá đen nhỏ
có thể là dung nham.
Hoặc tôi đang nghĩ quá.

Một người đàn ông vội vã đi qua
với một con chó nhỏ.
Chẳng ai nói Xin chào.

Một cô nữ sinh hồng đi qua.
Nhìn mặt tôi.
Chẳng ai nói Xin chào.

Ai lại nghĩ
sẽ nhìn thấy một cái còi báo sương di động
sớm đến thế.

Gió đẩy mạnh hơn.
Tôi đẩy lại.
Gần đến nhà.

Sao tôi lại đến đây.
Cơn gió mới mỗi ngày.
Đời là để đẩy lại.

Bây giờ là bình minh.
Một mí mắt vàng mở
trên bến cảng.

Những người sống ở đây
học cách không phàn nàn
về gió.

Tôi vào nhà và pha trà.
Ăn ngũ cốc.
Đọc ba trang Proust.

Proust đang phàn nàn
(đó là năm 1914)
về động từ savoir như cách mà các nhà báo dùng.

Ông nói họ dùng nó
không phải như một dấu hiệu của tương lai
mà là như một dấu hiệu của những ham muốn của họ—

dấu hiệu của cái mà họ muốn tương lai trở thành.
Điều đó thì có gì sai? Tôi nghĩ.
Tôi nên học thêm về các dấu hiệu.

Thứ đầu tiên tôi thấy
sáng đầu tiên tôi ra ngoài đi bộ ở Stykkishólmur
là một con quạ

to như một cái ghế.
Cái ghế đó đang làm gì trên nóc nhà thế? Tôi nghĩ
rồi nó vỗ cánh đi.

Một con quạ đủ lớn để gọi là raven.
Corvus corax theo hệ thống danh pháp hai phần của Linnaeus.
Mỗi con tạo ra tiếng

như cả một thị trấn quạ
trên đất nước quê hương tôi.
Ba tính từ tái diễn

trong văn chương về quạ là
ăn tạp.
Hiểm ác.

Phối ngẫu đơn.
Tôi chú ý đến phối ngẫu đơn.
Tôi kết hôn tháng Năm năm ngoái

và nghỉ tuần trăng mật ở Stykkishólmur.
Năm nay tôi trở lại Stykkishólmur
để sống với chồng

ba tháng trong một căn phòng nhỏ.
Cảnh một vợ một chồng cực đoan này
gần như là quá sức cho chúng tôi.

Thay vì sát hại nhau
chúng tôi thuê một chỗ thứ hai
(nhà của Greta)

gần cái vịnh.
Giờ thì chúng tôi vui vẻ
phối ngẫu kép.

Có những con quạ ở trên mái
ở cả hai nơi.
Có lẽ chúng đều cùng một lũ quạ.

Tôi không biết.
Nếu Roni Horn ở đây
thì cô sẽ nói quạ

cũng giống như là nước,
chúng miên man hoang dại.
Chúng là một dấu hiệu của Iceland.

Tôi nên học thêm về các dấu hiệu.
Tôi đến Stykkishólmur
để sống trong một thư viện.

Thư viện không chứa sách
mà chứa những dòng sông băng.
Những dòng sông băng thẳng đứng.

Im lặng.
Theo trật tự hoàn hảo như là sách.
Nhưng chúng đã tan.

Nó sẽ như thế nào
khi sống trong một thư viện
của những cuốn sách tan.

Với những câu văn tràn trên sàn
và toàn bộ dấu câu
lắng xuống đáy như cặn.

Nó sẽ thật hoang mang.
Không thể tha thứ được.
Một cuộc phiêu lưu vĩ đại.

Roni Horn từng bảo tôi
rằng một nhà thám hiểm Nam Cực nói
Có một cuộc phiêu lưu

là một dấu hiệu của sự bất lực.

Khi tôi cảm thấy mình
vào lúc bất lực nhất

như tôi thấy ở Stykkishólmur
nhiều buổi sáng tối tăm
đi bộ vào trong gió,

tôi cố gắng gợi lên trong tâm trí
một cái gì đó đối lập với sự bất lực.
Ví dụ như quả trứng.

Hình thức hoàn hảo này.
Nội dung hoàn hảo.
Đồ ăn hoàn hảo.

Trong mơ
một nhà thám hiểm gần đây hơn (Anna Freud) nói
bạn có thể luộc trứng hoàn hảo như bạn muốn

nhưng không thể ăn nó.

Đôi khi vào ban đêm
khi tôi không ngủ được

vì gió
tôi đi và đứng
trong thư viện của những dòng sông băng.

Tôi đứng trong một thế giới khác.
Không phải là quá khứ không phải là tương lai.
Không phải là thiên đường không phải là thực tại không phải

một giấc mơ.
Một thứ quyền năng khác,
hoang dại và miên man.

Ai biết vì sao nó tồn tại.
Tôi đứng giữa những dòng sông băng.
Nghe cơn gió bên ngoài

đổ về phía tôi từ những cạnh ngoài của đêm và không gian.
Tôi không có giả thuyết nào
sao chúng tôi ở đây

hay ai trong chúng tôi là dấu hiệu của điều gì.
Nhưng một căn phòng của những dòng sông băng tan
lắc lư trong cơn gió đêm của Stykkishólmur

là một nơi thích hợp để nghiền ngẫm nó.
Mỗi sông băng đều được thắp sáng từ bên dưới
như là ký ức.

Proust nói ký ức có hai loại.
Có cơn vắt óc hằng ngày để nhớ
chúng ta để kính đọc ở đâu

và có một cơn khao khát sâu đậm hơn
đi lên từ dưới đáy
của trái tim

một cách vô tình.
Vào những lúc đột ngột.
Vì những lẽ bất ngờ.

Đây là một đoạn trích trong một bức thư mà Proust viết
năm 1913:
Chúng ta nghĩ chúng ta không còn yêu những người đã khuất

nhưng đó là vì chúng ta không nhớ đến họ:
đột nhiên
chúng ta gặp một chiếc găng tay cũ

và trào nước mắt.

Trước khi rời thư viện
tôi tắt hết đèn.

Những dòng sông băng tối lại.
Rồi tôi về căn nhà của Greta.
Đánh thức chồng tôi dậy.

Nhờ anh luộc cho chúng tôi chút trứng.