Giờ nó treo trên lưng cái ghế bếp
nơi tôi luôn luôn ngồi, như nó treo
trên lưng cái ghế bếp nơi ông luôn luôn ngồi.

Tôi khoác nó lên mỗi khi tôi đi vào,
như ông khoác, giậm
tuyết bám khỏi bốt.

Tôi khoác nó lên và ngồi trong bóng tối.
Ông sẽ không làm như thế.
Cái lạnh đến cạo xuống từ xương-trăng trên trời.

Luật của ông là một bí mật.
Nhưng tôi nhớ cái khoảnh khắc tôi biết
ông sắp mất trí trong luật của ông.

Ông đang đứng ở khúc rẽ vào ngõ khi tôi đến.
Ông đang mặc cái cardigan xanh cúc cài từ chân lên tận cổ.
Không chỉ vì đó là một buổi chiều nóng tháng Bảy

mà còn vì dáng vẻ gương mặt ông—
như một đứa trẻ nhỏ được người dì mặc quần áo cho vào lúc sáng sớm
cho một chuyến đi dài

trên những chặng tàu lạnh và những sân ga gió
sẽ ngồi rất thẳng ở mép ghế của cậu
trong khi những cái bóng như những ngón tay dài

trên những đống cỏ khô quét qua
sẽ mãi làm cậu hốt hoảng
bởi vì cậu đang đi lùi.