Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 04/01/2023 20:48, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 05/01/2023 22:06
Un triste orgue de barbarie
Enfonce dans l’air du matin,
Comme à coups de couteau qui crie,
Un vulgaire, un pointu refrain,
Et même cela, cela même,
Ce triste chant malade et maigre,
Dans la rue où souffle un vent aigre,
Me fait songer au bleu foyer
De ton regard droit et noyé,
Et m’indique combien je t’aime!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 04/01/2023 20:48
Phong cầm trơ trọi cảnh buồn
Trong bình minh gió đàn buông dáng sầu,
Như ai đâm mà thét gào,
Một màn thô tục, nặn nhào đẩy đưa,
Và ngay cả thế, đủ chưa,
Bài ca sầu não lưa thưa nhạt nhoà,
Trên đường phố gió luồn qua,
Gợi em lò sưởi với màu thiên thanh
Mắt nhìn đắm đuối của anh,
Cho em biết em yêu anh thế nào!