Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 19/07/2022 16:59
Fermez discrètement les vitres sur la rue
Et laissez retomber les rideaux alentour,
Pour que le grondement de la ville bourrue
Ne vienne pas heurter notre fragile amour.
Notre tendresse n’est ni vive ni fatale.
Nous aurions très bien pu ne nous choisir jamais:
Je vous ai plu par l’art de ma douceur égale,
Et c’est votre tristesse amère que j’aimais.
La peine de nos cœurs est trop pareille, et telle
Que nous nous mêlerions sans nous renouveler:
Évitons le mensonge et la brève étincelle
D’un désir qui nous luit sans pouvoir nous brûler.
La vie a mal gardé ce que nous lui donnâmes,
Rien du confus passé ne peut se ressaisir;
Nous aurions tous les deux trop pitié de nos âmes,
Après l’oubli léger et fuyant du plaisir:
Car nous entendrions sangloter notre enfance
Pleine de maux secrets, toujours inapaisés,
Que ne rachète pas, dans sa munificence,
La réparation tardive des baisers…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 19/07/2022 16:59
Đóng kín cửa sổ khuất đi đường phố
Và để rèm buông xuống khắp xung quanh,
Cách tiếng ồn thô lỗ của thị thành
Sợ thương tổn tình chúng mình dễ vỡ.
Ta nâng niu nhẹ nhàng không uổng tử.
Có thể chúng mình đã chẳng chọn nhau:
Em chiều anh nên đối đãi ngọt ngào,
Vì sầu đắng của anh mà yêu vậy.
Khổ đau hồn mình giống nhau, thế đấy
Để đôi ta cùng hoà nhập tương thân:
Hãy tránh xa bốc đồng với dối gian
Của khao khát loé lên mà không cháy.
Cuộc sống hay mang những gì tồi bại,
Quá khứ hư hao có thể phục hồi;
Đôi ta lòng thương xót quá nhiều thôi,
Niềm vui qua thì nhẹ nhàng quên bỏ:
Bởi đôi ta tuổi thơ nhiều nức nở
Đầy niềm đau sâu kín, cứ lặng câm,
Vẻ đẹp anh, không chuộc nỗi sai lầm,
Những nụ hôn muộn màng đem xoa dịu…