15.00
Ngôn ngữ: Tiếng Pháp
2 bài trả lời: 2 bản dịch

Đăng bởi hongha83 vào 03/04/2008 17:29, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 03/04/2008 23:59

Il fera longtemps clair ce soir

Il fera longtemps clair ce soir, les jours allongent,
La rumeur du jour vif se disperse et s’enfuit,
Et les arbres, surpris de ne pas voir la nuit,
Demeurent éveillés dans le soir blanc, et songent...

Les marronniers, sur l’air plein d’or et de lourdeur,
Répandent leurs parfums et semblent les étendre ;
On n’ose pas marcher ni remuer l’air tendre
De peur de déranger le sommeil des odeurs.

De lointains roulements arrivent de la ville...
La poussière, qu’un peu de brise soulevait,
Quittant l’arbre mouvant et las qu’elle revêt,
Redescend doucement sur les chemins tranquilles.

Nous avons tous les jours l’habitude de voir
Cette route si simple et si souvent suivie,
Et pourtant quelque chose est changé dans la vie,
Nous n’aurons plus jamais notre âme de ce soir...

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Ngô Quân Miện

Ngày sẽ dài ra và chiều sẽ sáng lâu
Những tiếng rì rào của ngày tươi đang tan dần và biến mất
Hàng cây ngỡ ngàng chẳng thấy đêm về
Trong chiều trắng vẫn thức hoài mơ mộng

Những cây dẻ rắc mùi hương trải rộng
Trong khoảng không nặng trĩu, rực vàng
Ta chẳng dám bước đi e khuấy động không gian
Và quấy rối những mùi hương đang ngủ

Từ thành phố xa xôi tiếng ì ầm vẳng tới
Một làn gió hiu hiu thổi đám bụi tung lên
Khỏi hàng cây đung đưa và mệt mỏi
Và nhẹ nhàng rơi trên đường cái lặng im

Ngày lại ngày ta vẫn quen nhìn thấy
Con đường đơn sơ ta vẫn thường đi
Nhưng có gì đó đã đổi thay trong cuộc sống
Tâm hồn ta chiều nay đâu có thể mãi nhường kia

Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)
15.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Minh Sơn Lê

Đêm nay trời sáng lâu, ngày sẽ dài,
Tiếng đồn ngày tươi sáng sẽ tan bay,
Cây cối, ngạc nhiên khi đêm không thấy,
Thao thức nằm trong đêm trắng, nghĩ hoài...

Cây dẻ, trên không trung trĩu úa vàng,
Mùi hương của cây thoang thoảng miên man;
Đôi ta dừng bước sợ lay không khí
E ngại phiền giấc ngủ của hương tràn.

Tiếng động lan xa từ thành phố này…
Bụi, dâng lên bởi chút gió nhẹ lay,
Rời xa cây đi em lười choàng áo,
Đi xuống đường mòn bước chậm khoan thai.

Đôi ta đã quen nhìn thấy hàng ngày
Con đường quê ta đuổi theo nhau hoài,
Có gì đó đổi thay trong cuộc sống,
Chẳng bao giờ hồn có lại đêm nay...

Chưa có đánh giá nào
Trả lời