Đăng bởi Minh Sơn Lê vào 14/12/2022 16:03
Un jour où je ne pus comprendre
Ton esprit qui songeait au loin,
Je me sentis soudain moins tendre,
Et peut-être je t’aimais moins.
Je te voyais petit, l’espace
Me reconquérait peu à, peu,
Je regardais ces calmes cieux
Où jamais rien ne m’embarrasse.
Mais alors tu mis sur mon cœur
Ton beau visage sans réplique,
Et je respirai ton odeur
Inconsciente et tyrannique;
Sans plus d’alarme et de fierté,
J’absorbais avec gravité
Ton âme innocente et physique,
Plus ample pour moi que le ciel;
— Senteur suave, âpre, vermeille,
Tiède aveu confidentiel
D’un corps qui songe ou qui sommeille,
C’est toi la grâce nonpareille!
— Ainsi sourd le parfum du miel
De l’humble maison des abeilles…
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Minh Sơn Lê ngày 14/12/2022 16:03
Một ngày em chẳng hiểu sao
Tâm hồn anh đã mộng cao xa vời,
Bỗng dưng em thấy rã rời,
Yêu anh có lẽ đã vơi ít nhiều.
Thấy anh nhỏ bé, phiêu diêu
Giành em từng chút chắt chiu từng phần,
Em nhìn trời đất lặng câm
Chẳng chi mắc cỡ có làm gì đâu.
Rồi tim em anh áp vào
Mặt trai xinh đẹp không sao nhìn lầm,
Ngửi mùi hương thoảng của anh
Trong niềm vô ý thức có anh trị vì;
Không lo chẳng hãnh diện gì,
Em xin đón nhận từng khi dỗ dành
Hồn thơ cùng thể xác anh,
Cho em đầy đủ hơn vành trời cao;
- Ngọt hương, gay gắt, hồng đào,
Lời yêu e ấp thì thào trên môi
Xác thân mơ hay ngủ rồi,
Anh là ân sủng trong đời vô song!
- Nghe mùi thoang thoảng mật ong
Từ căn nhà nhỏ ong ong họp đàn…