Đấy thành phố của người, Julian
Vyach. Ivanov
Khi người ta chôn thời đại
Trước huyệt không hát thánh ca
Cúc gai cùng với tầm ma
Sẽ phải tô điểm cho mộ
Chỉ có phu huyệt hối hả
Chôn cất. đợi chờ được sao
Lặng im, Chúa ơi, im quá
Nghe thấy mỗi thời gian trôi
Sau khi thời đại nổi lên
Giống thây trên dòng sông xuân
Nhưng con không nhận ra mẹ
Còn cháu quay lưng trong buồn
Đầu người cúi xuống thấp nữa
Như con lắc, trăng đong đưa

Thế đó - Paris đã chết
Lặng im hiện đang bao trùm