“Как белый камень в глубине колодца...”

Как белый камень в глубине колодца,
Лежит во мне одно воспоминанье.
Я не могу и не хочу бороться:
Оно — веселье и оно — страданье.

Мне кажется, что тот, кто близко взглянет
В мои глаза, его увидит сразу.
Печальней и задумчивее станет
Внимающего скорбному рассказу.

Я ведаю, что боги превращали
Людей в предметы, не убив сознанья,
Чтоб вечно жили дивные печали.
Ты превращен в мое воспоминанье.


5-6-1916

Bài thơ này tặng Boris Vasilevich Anrep (1883-1969) – hoạ sĩ, nhà phê bình.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Văn Thiết

Như viên sỏi trắng trong lòng giếng sâu
Giờ trong em chỉ còn hồi tưởng.
Em không thể và đấu tranh không muốn:
Nó là niềm vui, là nỗi khổ đau.

Em ngỡ rằng nếu ai đó nhìn vào
Gần mắt em thì lập tức sẽ thấy.
Trầm tư hơn và đau buồn đến vậy
Nghe theo lời của câu chuyện thương đau.

Em muốn sai các vị thần sẽ làm
Cho người thành vật, vẫn còn nhận thức
Để mãi mãi còn nỗi đau kinh ngạc
Còn anh biến thành ký ức của em.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Hương

Như viên sỏi trắng nơi đáy giếng
Trong lòng tôi một ký ức nằm im.
Tôi không thể và không muốn lãng quên
Đấy là niềm vui và nỗi đau một thuở.

Nếu ai nhìn vào mặt tôi chăm chú
Sẽ thấy được ký ức đó ngay thôi.
Ai sẽ buồn và trầm mặc cùng tôi
Ai hiểu nỗi bi thương tôi sẽ kể.

Tôi biết chắc một điều rằng Thượng đế
Biến người thành vật mà lý trí giữ nguyên,
Để cuộc đời còn mãi những nỗi buồn.
Anh đã thành ký ức của tôi như thế.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời