Thơ » Việt Nam » Trần » An Nam tiến phụng sứ
Đăng bởi Vanachi vào 13/11/2018 20:39
夏日江城氣蘊隆,
使華期限苦匆匆。
萬程去路馬嘶外,
一掬歸心蝶夢中。
在我有懷深感慨,
彼天無語問窮通。
平生不作錐囊計,
慚愧尋常五尺童。
Hạ nhật Giang Thành khí uẩn long,
Sứ hoa kỳ hạn khổ thông thông.
Vạn trình khứ lộ mã tê ngoại,
Nhất cúc quy tâm điệp mộng trung.
Tại ngã hữu hoài thâm cảm khái,
Bỉ thiên vô ngữ vấn cùng thông.
Bình sinh bất tác chuỳ nang kế,
Tàm quý tầm thường ngũ xích đồng.
Mao Toại đời Chiến Quốc tự ví mình như cái dùi, đựng trong cái túi, bình thường không ai biết, nhưng có ngày trổ tài, cũng như cái dùi trong túi thoát mũi nhọn ra. Hai câu kết ý tác giả nói, ngày thường không lo kế tiến thân, cho nên đường công danh thẹn với anh lùn Mao Toại. |
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 13/11/2018 20:39
Giang Thành ngày hạ nắng oi ghê,
Khổ nỗi hoàng hoa gấp hạn kỳ.
Muôn dặm vó câu reo bước tiến,
Năm canh cánh điệp vướng hồn quê.
Nỗi niềm cảm khái, ta riêng biết,
Muốn hỏi cùng thông, trời chẳng nghe
Bình nhật túi dùi không tính kế,
Hổ người năm thước thấp le the.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 05/12/2019 19:29
Giang Thành ngày hạ nắng oi,
Khổ nỗi kỳ hạn gấp đòi sứ hoa.
Muôn dặm bước tiến vó câu,
Năm canh cánh điệp vướng đầu hồn quê.
Niềm cảm khái riêng biết về,
Cùng thông muốn hỏi chẳng nghe trời già
Túi dùi không tính kế ra,
Hổ người năm thước thấp tà le que.