Chốn này có một bài thơ—
Theo bàn chân bước đi vô hội trường
Ghế ngồi yên tĩnh như thường
Ở đây, chỗ bức màn trương ban ngày
Nơi nước Mỹ viết thành lời
mà người ta phải khẽ lời nói lên.

Chốn này có một bài thơ—
Ở trong ân sủng quá ư nặng nề
Mặt tiền cung điện tráng xinh
Họp hành bị cháy tái sinh hai lần.

Một bài thơ ở Quảng trường
Nơi hô vang những chủ trương bất đồng
xé toang rách cả tầng không
tưởng như những trận mưa giông tơi bời
Nơi tình yêu của muôn người
là nơi nuốt hận lẻ loi vài người.

Bài thơ ở Charlottesville
nơi mà ngọn đuốc xâu nhiều lửa vây
siết cho thật chặt đêm dài
Nơi đàn ông trắng, mặt mày xanh lam—
Giống như bức tượng người làm
Nơi đàn ông đốt sáp làm chảy ra
Cao hơn trên hết gần xa
Heather Heyer chính là nơi đây
Bừng lên sự đối kháng này.

Thơ người khổng lồ ngủ say
Giương cao thách thức cả hồ Michigan
Vươn đầu toả bóng rộng lan
đến Milwaukee với vùng Chicago—
Một bài thơ viết từ lâu
Bừng lên trên đất ngõ hầu đóng băng
Bước đi oai vệ hiên ngang.

Một bài thơ ở Florida,
ở Đông Texas đường qua nối liền
Trên sông, bò nổi lênh đênh
Như phao lốm đốm dập dềnh sắc nâu,
Nơi lòng can đảm gọi nhau
Jesus Contreras 23 tuổi cứu người lũ trôi.

Los Angeles có thơ
Thái Bình Dương xẻ đôi bờ mênh mông
Nơi bà mẹ sống đơn lòng
Dạy trong lớp học mà không cửa mành
ở Watts sinh viên da màu
đánh vần bằng những cái đầu nghĩ suy
Nên con gái bà biết ghi
bài thơ này để thông tri cho người.

Có bài hát ở Cali
Học sinh các khối cùng đi diễn hành
Không giấy tờ, không hãi kinh;
Bạn Rosa thấy sức mình nở hoa
Là tinh thần của mọi nhà.
Cô bướng bỉnh để thiết tha xây đời
Con tàu đang cập bến rồi,
Thật: không thể cản một người mộng mơ
hoặc xô đổ được giấc mơ.

Biết sao không phải thành đô của nàng
Quốc gia
Đất nước của ta
Ở đây Mỹ quốc cũng là của ta,
Tiếng Mỹ dùng viết lời ca—
Bài thơ cho những người sa cảnh nghèo,
Tin Lành, Do Thái hay Hồi
nhập cư, bản xứ, cũng người như nhau
người mù, dũng cảm, đen, nâu,
giấy tờ không có chẳng đâu phàn nàn
Nữ, nam, đều bất nhị phân
Trắng, lai,
Mọi giống đều cần đồng minh
và hơn thế nữa trong tình?

Thi nhân cũng thể thất kinh bạo quyền
Bây giờ
chưa thể chuyển lay
Chúng ta nợ nó
hiện nay rành rành
không lôi nó lại
mặc tình
đớn đau khi phải khâu hình nó đây
khi mà thế giới
đang vây.

Mong-
ban cho nó phút giây không ngờ
như con tim ở nhà thơ
để cho phát sáng,
bên bờ nó sang
những câu chuyện cần chỉnh trang—
Chuyện về Texas cơ hàn không thua
Viết lên lịch sử không thừa
Quốc gia sáng lập nhưng chưa hoàn thành.

Chốn này có một bài thơ—
Bài thơ ở Mỹ
Nhà thơ mọi người
Quốc gia này viết lại thôi
Chuyện cần được kể ở thời buổi nay
Đem hy vọng đến cho ngày—
Nhà thơ ở Mỹ thì ai cũng là
Ai thấy rằng thơ viết ra
không là nghĩa của thơ ta cạn cùng.

Nơi dành để đặt bài thơ—
Là trong tia nắng của giờ bình minh
Nơi ghi lời Mỹ chúng mình
Mà đây chỉ mới tường trình đầu tiên.