Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin (1833) » Chương sáu
Đăng bởi Tung Cuong vào 24/11/2022 05:11
На грудь кладет тихонько руку
И падает. Туманный взор
Изображает смерть, не муку.
Так медленно по скату гор,
На солнце искрами блистая,
Спадает глыба снеговая.
Мгновенным холодом облит,
Онегин к юноше спешит,
Глядит, зовет его… напрасно:
Его уж нет. Младой певец
Нашел безвременный конец!
Дохнула буря, цвет прекрасный
Увял на утренней заре,
Потух огонь на алтаре!..
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 24/11/2022 05:11
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Tung Cuong ngày 05/07/2024 15:44
Chàng lặng lẽ đặt tay lên ngang ngực
Và ngã xuống. Mắt tối sầm mờ mịt
Chứng tỏ chàng chết thật, không phải đau.
Vậy là từ trên dốc núi cao,
Sáng rực rỡ, chan hoà trong ánh nắng,
Một ụ tuyết to vừa trượt xuôi đổ thẳng,
Thấy trong người lạnh toát bất ngờ,
Ônhêghin bước vội lại gần nhà thơ,
Nhìn rồi gọi, đều lặng tờ: không còn thở:
Chàng đã chết! Ôi nhà thơ tuổi nhỏ
Đã tìm cho mình cái kết để muôn đời!
Bão đã tan, tài sắc một đời người
Đã tàn úa khi bình minh vừa hé rạng,
Lửa đã tắt trên bàn thờ, không còn sáng!..