Nàng không giúp tay đỡ chàng đứng thẳng
Và vẫn cứ nhìn chàng không rời mắt hẳn,
Nàng để nguyên bàn tay không xúc cảm, thờ ơ,
Dưới đôi môi nóng giãy đang run kia…
Giờ phút này, nàng còn mơ gì nổi?
Nàng im lặng rất lâu, sau mới nói
Và mở lời, chỉ nho nhỏ vừa nghe:
“Đủ rồi. Ông đứng dậy. Em cần thưa,
Xin nói hết với ông thừa cởi mở.
Ônhêghin, ông nhớ chăng giờ khắc đó,
Khi trong vườn, bên đường có trồng cây hai hàng,
Số phận cho ta gặp nhau, em thật nhún nhường
Đã chăm chú nghe lời ông khuyên nhủ?
Em đến lượt hôm nay làm nghĩa vụ.