Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin » Yevgeny Onegin » Chương ba
Đăng bởi Tung Cuong vào 15/05/2022 11:38
«Куда? Уж эти мне поэты!»—
Прощай, Онегин, мне пора.
«Я не держу тебя; но где ты
Свои проводишь вечера?»
— У Лариных. — «Вот это чудно.
Помилуй! и тебе не трудно
Там каждый вечер убивать?»
— Нимало. — «Не могу понять.
Отселе вижу, что такое:
Во-первых (слушай, прав ли я?),
Простая, русская семья,
К гостям усердие большое,
Варенье, вечный разговор
Про дождь, про лен, про скотный двор…»
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Tung Cuong ngày 15/05/2022 11:38
“Đi đâu thế? Ơi anh chàng thi sĩ!”
- Xin chào Ônhêghin, đến giờ tôi về nhé.
“Tôi không giữ anh lâu; Nhưng anh biến đi đâu
Mà lạnh tanh mấy chiều tối rồi đây?”
- Đến nhà bác Larin. - “Sao kỳ quá.
Hãy tha thứ! Thế anh không thấy khó
Tối nào cũng giết thời gian ở bên nàng?”
- Chẳng hề gì. - “Tôi không hiểu chuyện này.
Lần đầu tiên, có chuyện mà tôi thấy:
Trước hết (hãy nghe, tôi nói đúng không đấy?),
Một gia đình Nga thường thấy nhất là
Rất nhiệt tình, niềm nở đón khách tới nhà,
Đãi khách mứt nhà làm, chuyện kề cà muôn thuở
Hết súc vật, sang trồng lanh, rồi mưa gió…”