Thơ » Nga » Aleksandr Pushkin
Đăng bởi demmuadong vào 01/09/2006 10:09, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 04/02/2007 14:18
Хоть тяжело подчас в ней бремя,
Телега на ходу легка;
Ямщик лихой, седое время,
Везет, не слезет с облучка.
С утра садимся мы в телегу;
Мы рады голову сломать
И, презирая лень и негу,
Кричим: пошел! ....
Но в полдень нет уж той отваги;
Порастрясло нас; нам страшней
И косогоры и овраги;
Кричим: полегче, дуралей!
Катит по-прежнему телега;
Под вечер мы привыкли к ней
И, дремля, едем до ночлега —
А время гонит лошадей.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi demmuadong ngày 01/09/2006 10:09
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi demmuadong ngày 01/09/2006 11:23
Có 2 người thích
Trên xe dù có nặng
Vó ngựa vẫn băng băng
Thời gian tóc hoa râm!
Tay cương ngồi chễm chệ
Sáng ra lên xe ngồi
Đời xông pha bươn bả
Khinh nhác lười, nhàn nhã
Hò vang: "Mau đi thôi!"
Đến trưa chí nhụt rồi
Thấy rãnh hào lòng nản
Nhìn núi đồi đâm hoảng:
- Đồ ngu, chầm chậm thôi!
Chiều đã dần dần quyen
Tà tà đến quán trọ
Mặc cho bánh xe lăn, -
Thời gian xua vó ngựa.
Gửi bởi Biển nhớ ngày 04/02/2007 11:56
ТЕЛЕГА ЖИЗНИ
Хоть тяжело подчас в ней бремя,
Телега на ходу легка;
Ямщик лихой, седое время,
Везет, не слезет с облучка.
С утра садимся мы в телегу;
Мы рады голову сломать
И, презирая лень и негу,
Кричим: пошел! . . . .
Но в полдень нет уж той отваги;
Порастрясло нас; нам страшней
И косогоры и овраги;
Кричим: полегче, дуралей!
Катит по-прежнему телега;
Под вечер мы привыкли к ней
И, дремля, едем до ночлега —
А время гонит лошадей.
1823
Gửi bởi Vanachi ngày 11/04/2020 09:19
Đôi khi dù xe tải nặng
Khởi hành bỗng lại nhẹ tênh
Xà-ích chở thời gian bạc
Hiên ngang trên cỗ xe mình.
Buổi sáng, khi ngồi vào xe
Niềm vui tung hoành đây đó
Coi khinh, biếng lười, lạc thú
Ta reo: nào hãy lên đường!..
Đến trưa, mất hết ngang tàng,
Xe lắc, ta đâm sờ sợ
Núi cao lũng sâu hiểm trở
Ta kêu: thôi thôi nhẹ tay!
Xe vẫn lao đi như bay
Xế chiều quen dần với nó
Mơ màng đi tìm quán trọ
Thời gian thúc ngựa chạy nhanh.
Dù trên mình chất đầy gánh nặng,
Xe lao đi vun vút nhẹ nhàng.
Xà ích con thoi, thời gian đầu bạc trắng
May mắn thay, không tuột ngã xuống đường.
Ta ngồi lên xe từ buổi sáng,
Vui mừng giải quyết những khó khăn.
Đầy khinh bỉ thói quen lười biếng,
Miệng hét vang: đi thôi, nhanh nhanh!...
Nhưng giữa trưa không còn hăng hái.
Tơi tả đôi phần, lòng sợ hãi thêm,
Nhìn những hào cùng với những rãnh,
Ta hét lên: Chậm thôi, đồ hèn!...
Xe vẫn cứ lao đi như vậy,
Đến buổi chiều đã thấy quen hơn.
Ngủ gà gật, xe dần về quán trọ,
Mặc thời gian xua vó ngựa mỏi mòn.