Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Đoàn Khắc Huỳnh
Trường đoạn ghê hồn sử Thục Dương,
Gìn trong như ngọc sáng như gương.
Nàng thơ khi biệt từng bày lối,
Vận địch men phai, chớ lạc đường.
Lời vụng, ý quê điêu thử nối,
Tình xa lòng cách nhện còn vương.
Thấu chăng Hoàng hỡi! Khanh tâm sự!
Biết đến chừng bao lửa bén hương.