Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Đinh Nho Hoàn » Mặc Ông sứ tập
Tiêu xuất Nghi Sơn, Tương xuất Tương,
Vĩnh Thành hối xứ ngọc lương đương.
Sơ nghi lưỡng thụ thuỳ thanh bội,
Hốt tự song la quải thuý tường.
Khách quá Ngô đình lan mạc biện,
Tăng thê giang tự vị thiên tường.
Dạ gian thời tác vô tình vũ,
Nhất tuyến ti ti nhất hộc lương.
Sông Tiêu khởi từ núi Nghi, sông Tương phát từ đất Tương,
Chỗ hợp lưu ở Vĩnh Thành lanh lảnh như có tiếng ngọc.
Lúc đầu ngỡ là tiếng ngọc bội đeo hai bên đai,
Sau lại tưởng là ở đôi lụa vắt trên bức tường biếc.
Khách đi qua Ngô đình không thấy sóng nước,
Nhà sư ở chùa bên sông tất biết rõ hơn.
Ban đêm thường có những cơn mưa bất chợt,
Dù chỉ là mưa nhỏ như sợi tơ cũng có chút mát mẻ.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi DNH ngày 22/04/2017 14:09
Tiêu tự Nghi, Tương xuất tự Tương
Vĩnh Thành dòng chảy tiếng du dương
Mới đầu ngỡ ngọc đeo bên cạnh
Sau lại tưởng lanh vắt nóc tường
Khách đến Ngô đình không sóng gợn
Chùa bên sư sãi lắm tin hơn
Đêm về bất chợt cơn mưa nhỏ
Lớt phớt như tơ sợi mỏng buông
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 07/04/2019 19:48
Đã sửa 1 lần,
lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn
vào 09/11/2019 14:59
Tiêu khởi Nghi, Tương phát đất Tương,
Vĩnh Thành lanh lảnh tiếng du dương.
Lúc đầu ngỡ ngọc đeo bên cạnh,
Sau tưởng lụa đôi vắt trên tường.
Khách đến Ngô đình không sóng nước,
Chùa bên sư sãi biết tin hơn.
Đêm thường bất chợt cơn mưa đến,
Lất phất như tơ mát lạ thường.