Càn Nguyên trung ngụ cư Đồng Cốc huyện tác ca kỳ 1
Hữu khách, hữu khách tự Tử Mỹ Bạch đầu loạn phát thuỳ quá nhĩ Tuế thập tượng lật tuỳ thư công Thiên hàn nhật mộ sơn cốc lý Trung Nguyên vô thư quy bất đắc Thủ cước đống thuân, bì nhục tử Ô hô! Nhất ca hề, ca dĩ ai, Bi phong vị ngã tòng thiên lai.
Dịch nghĩa
Có người, có người tên chữ là Tử Mỹ Đầu bạc phơ, tóc bù xù rũ xuống quá tai Quanh năm lượm hạt dẻ, đi theo người nuôi vượn Trời rét, buổi chiều ở trong hang núi Trung Nguyên bặt tin, không về được Chân tay cóng buốt, da thịt tê dại Hỡi ôi! Bài hát thứ nhất, tiếng hát đã xót xa Gió buồn vì ta từ trên trời thổi xuống...
乾元中寓居同谷縣作歌其一 Càn Nguyên trung ngụ cư Đồng Cốc huyện tác ca kỳ 1
Bài ca làm khi ở nhờ tại Càn Nguyên, huyện Đồng Cốc kỳ 1
有客有客字子美, Hữu khách, hữu khách tự Tử Mỹ Có người, có người tên chữ là Tử Mỹ
白頭亂髮垂過耳; Bạch đầu loạn phát thuỳ quá nhĩ Đầu bạc phơ, tóc bù xù rũ xuống quá tai
歲拾橡栗隨狙公, Tuế thập tượng lật tuỳ thư công Quanh năm lượm hạt dẻ, đi theo người nuôi vượn
天寒日暮山谷里。 Thiên hàn nhật mộ sơn cốc lý Trời rét, buổi chiều ở trong hang núi
中原無書歸不得, Trung Nguyên vô thư quy bất đắc Trung Nguyên bặt tin, không về được
手腳凍皴皮肉死。 Thủ cước đống thuân, bì nhục tử Chân tay cóng buốt, da thịt tê dại
嗚呼一歌兮歌已哀, Ô hô! Nhất ca hề, ca dĩ ai, Hỡi ôi! Bài hát thứ nhất, tiếng hát đã xót xa
悲風為我從天來。 Bi phong vị ngã tòng thiên lai. Gió buồn vì ta từ trên trời thổi xuống...
Gửi bởi Nguyễn phước Hậu ngày 20/09/2007 11:55 Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 20/09/2007 20:26
Lữ khách tên người là Tử Mỹ Đầu bù, tóc bạc phủ hơn tai Quanh năm lượm dẻ theo nuôi vượn Trong núi chiều buông lạnh khắp trời. Trung thổ bặt tin, về chẳng được Da tê, thân dại, cóng chân tay. Hỡi ôi! khúc một sao ai oán Gió thảm vì ta rũ cánh bay.
Người khách, người khách gọi Tử Mĩ, Đầu bạc tóc rối quá tai phủ. Năm thường nhặt giẻ theo Thư công, Trời lạnh ngày tàn trong hóc rú. Trung Nguyên bặt tin về chẳng được, Da thịt tê cóng, tay chân nẻ. Ô hô! Khúc một hề khúc đau thương, Trời cũng vì ta nổi gió buồn.
Nguồn: Thơ Đỗ Phủ, Hoàng Trung Thông, NXB Văn học, 1962
Có khách tự là... là Tử Mỹ, Bạc đầu tóc rối phủ qua tai. Cuối năm góp giẻ người nuôi khỉ, Chiều lạnh hang non ru rú hoài. Trung Nguyên tin đứt, không về được, Lạnh buốt chân tây, nứt thịt da. Khúc nhất, than ôi! chừ não lắm, Bên trời gió thổi thảm vì ta!
Người khách... người khách tên Tử Mỹ, Tóc bù, bạc, quá hai tai trễ. Ngày chiều, trời lạnh, giữa hang sâu, Theo lũ thư công tìm hạt dẻ. Quê nhà đắm tin không lối về, Da tê, thịt chết, chân tay nẻ! Thương ơi! Ca một khúc chừ, biết kêu ai? Vì ta, gió thảm nổi phương trời!
Có gã có gã tự Tử Mỹ, Đầu bạc tóc bù xoã quá vai. Thường theo thư công nhặt trái vả, Chiều tối trong hang lúc lạnh trời. Vắng thư trung nguyên, về chẳng được, Thịt da như chết, cóng chân tay. Than ôi, ca môt lần hề, đã bi ai! Gió buồn vì ta thổi lại đây.
Có người có người tên Tử Mỹ, Tóc phủ quá tai, đầu bạc nhỉ! Quanh năm lượm dẻ với thư công, Chiếu tà trời rét vào hang nghỉ. Miền xuôi tin vắng khó về nhà, Chân tay tê cóng, thịt da nẻ. Ôi! Hát một bài chừ, giọng xót xa, Gió buồn thổi tới cảm lòng ta!
Có người khách tự là Tử Mỹ, Đầu bạc phơ, tóc trễ quá tai. Theo người nuôi khỉ năm rồi, Tìm tòi hạt dẻ, vào nơi hang cùng. Quê bặt tin, về không thể được, Chân tay tê nứt tước, cóng da. Hát lên này một bài ca, Gió buồn mi hãy vì ta thổi dồn!
Có khách, có khách hiệu Tử Mĩ, Chấm hai tai, chòm tóc bạc xệ. Cứ theo bày khỉ lượm hạt rơi, Trời lạnh, hang sâu, ngày đã trễ. Tin quê chẳng có, về sao được, Chân tay cóng lạnh, da thịt nẻ. Chao ôi, bài một chừ, bao oán than, Vì ta trên trời nổi gió buồn!
Có người khách hiệu là Tử Mĩ, Tóc bạc bù, rầu rĩ quá tai. Ngày theo khỉ, lượm trái rơi, Chiều hôm gió lạnh còn ngồi trong hang. Trung nguyên không một hàng tin tức, Chân tay tê, đau nhức nhường bao. Hát đi, bài một tiều tao, Trên cao lồng lộng gió sầu vì ta!
Có người Tử Mỹ là tên Tóc dài trắng xoá phủ lên tai rồi Cả năm lượm trái ăn thôi Theo vào hang lạnh tối thui mới về Thư nhà vắng, khó về quê Thịt da tím ngắt, tay tê chân chùn Than ôi! Ai oán khôn cùng Gió như thương cảm cuốn tung lời buồn.