Có một cái gì nhẹ nhõm đến trong ta
Sau cánh cổng khép hờ tre trúc ấy
Thế này thôi mà thành huyền thoại
Chiều nghiêng. Ráng đỏ. Động rèm.

Bao nhiêu người đã yêu làng Sen
Nhà Bác đó, dựng trên nền đất cũ
Không có nỗi cô đơn của ngôi nhà vắng chủ
Bước hành hương gió thổi dọc miền Trung

Như thấy lại Người thời thơ ấu xa xăm
Đêm mất nước trẻ con không ngủ nổi
Bên võng, mẫu thân ngồi dệt vải
Đọc thơ, thân phụ thức bên song

Mẹ chưa biết vải đêm nay mẹ dệt
Có một ngày Người phát để may cờ
Những điều ước bị cuộc đời săn đuổi
Mẹ vỗ vào những tiếng thoi đưa

Cha chưa biết thơ đêm nay cha thắp
Toả sáng rồi còn để lại tàn tro
Chưa biết mai sau thơ Người làm nên lửa
Thứ lửa cháy rồi, thì để lại Tự Do

Huyền thoại mà sao thân thiết lạ
Ổi chín treo vàng bên lối đi
Ba gian nhà lá trong bóng lá
Cánh võng đay chùng một nét quê

Sông suối dẫu rằng xa cách mấy
Ai muốn về nhà, xin đến đây!


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]