tháng bảy trời tuông gió bấc
thổi tung nghê khúc ve sầu
lật ngửa câu thơ bóng chiều rơi mỏng
quê nghèo bạc thếch mái xiêu

đã bao đời trai gái phải yêu
dắt nhau về miền gió, cát
đã bao đời truyền nôi câu hát
gió đâu bằng gió Tu Bông...

gió ngã trên vai, lùa vào giấc ngủ
oằn mình quang gánh mẹ quê
tuổi nhỏ lớn lên đi gom từng con chữ
gió quê thổi rách miệt từ

cuộc sống mưu sinh xứ lạ đông người
gặp em, anh sợ quê mình lắm gió
trai gái yêu nhau cầm tay nhắc nhỡ
lời thề quặn bến Tô Giang...

anh qua rồi giòng thơ 7X
mãi còn đeo đẵng một niềm tin
"qua đình ngã nón trông đình..."
anh yêu em, như yêu gió quê mình... bòng chanh.

Xứ Gió, tháng 7/2015