Đó là tháng sực nức mùi thuốc Bắc
Những ngón tay xanh nhợt mép giường
Và tháng Hai, đúng là tháng Hai, tôi nhớ tiếng khóc trong câu chuyện
Những đồng tiền bà tôi giấu dưới chiếu ố vàng

Trong bóng tối ấu thơ, tôi cần giọng nói
Từ góc buồng ẩm mốc của bà tôi
Cây đèn của ký ức ốm đau cạn dầu và sợi bấc
Bò đến sát tai tôi nức nở nguyện cầu

Đó là tháng bà tôi đòi cắt tóc
Cha tôi mang tóc bà tôi chôn xuống cánh đồng
Cỏ mộ tóc tốt tươi trong bóng tối
Tôi trốn bà ra khóc tóc bà tôi.

Đó là tháng có tiếng ho vỡ đờm trong cổ họng
Tôi thấy ngôi nhà xưa dựng bóng cuối khu vườn
Mùi thuốc Bắc tự tin bay ra từ bếp lửa
Sống lại người đàn bà chết yểu tự ngàn xưa.