Trăng trong rọi xuống lầu,
Dải sáng chảy bồi hồi.
Trên cao người sầu nhớ,
Buồn than mãi khôn nguôi.
Hỏi thử than ai vậy?
Rằng thê tử đôi nơi.
Chàng mười năm đi biệt,
Một mình thiếp đứng ngồi.
Chàng bụi trên đường lớn,
Thiếp bùn đục đáy hồ.
Chìm nổi sao khác biệt,
Khi nào hết chia phôi?
Nguyện làm gió tây thổi,
Vào nỗi nhớ của người.
Nỗi nhớ chàng không mở,
Thiếp biết thế nào đây?

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.