Quả thật không đâu "đặc sắc" bằng đất Vị Hoàng của cụ Tú.
Qua bài "Đất Vị Hoàng" thì cụ chửi nào là: con khinh bố, vợ chửi chồng, cứt sắt, rặt hơi đồng tiền...! Còn hỏi khắp nước có đất nào như đất này không???
Còn bài Sông Lấp thì lại man mác buồn hoài niệm về con sông đã bị lấp của làng.
Nay lại thêm bài này thì rất là phồn hoa đô hội, nhộn nhịp...
Một người không hề "vô cảm", lãnh cảm trước thời cuộc, cuộc sống như cụ nếu được làm quan thì không biết như thế nào nhỉ?