55.00
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
1 người thích

Đăng bởi Diệp Y Như vào 02/08/2012 22:00, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Diệp Y Như vào 02/08/2012 22:04

Thần Hạn ốm liệt
Nằm trong bệnh viện Nhà Trời
Thuốc gì cũng không khỏi dứt
Hàng năm
Mùa thu, mùa đông
Thần lăn ra
Chết ngất
Khi tỉnh dậy
Bụng cồn cào khát
Nhưng sờ đâu cũng buốt vết thương
Thần nằm nghiêng trên giường
Khóc nỉ non thành mưa tháng Hai
Khóc ồ ồ thành mưa tháng Bảy
Không thèm nhìn những thần vẫn thấy
Dưới trần gian
Con trai đào mương, xẻ rãnh
Lưỡi mai phù sa đặc quánh
Con gái tát nước gầu đôi
Nước của đất và nước của trời
Cụ già đẽo cày vực nghé
Bạn Nhỏ gánh lúa về thôn
Trẻ con
Í ới gọi nhau giã gạo
Phất phơ áo tía, áo hồng
Hạt giòn ăn nắng
Tiếng chày
Rung rinh trăng trong
Thần uất đáy lòng
Nhưng không làm gì được...

Sông ngòi long lanh ngấn nước
Dải đồi uống cong
Ve sầu kéo nhị
Theo tiếng vi vu hàng thông
Mía, dừa múa tay
Sỏi nhảy nhịp ba, nhịp bốn...
Thần căm lắm, uất lắm
Biết làm sao, làm sao?...

Sông sủi nước trào
Cua từ từ lặn xuống
Giơ càng vẫy mãi đoàn người
Vẫy mãi chị Gió, cô Mây
Bay ngang qua trời
Vẫy mãi hàng dừa bãi mía
Vẫy mãi...
Vẫy mãi...

Cụ già rung rung tóc trắng
Bạn Nhỏ đứng lặng
Hiền như ngày nào chăn trâu
Lá thông, lá dừa, lá mía
Lại che mát trên đầu
Viên sỏi về nằm đường cũ...

Nước khỏa lưng bờ
Phù sa ngấn đỏ
Ngoài đồng, vàng hai mùa lúa
Trong vườn, quả chín ngọt thơm
Nhưng chưa ai nguôi căm hờn
Nhưng chưa ai quên Thần Hạn
Thần mù mắt
Cụt vòi
Nhưng chưa gẫy tan đôi cánh

Xám xịt một góc trời
Đã thấy đen rầm
Thần Lụt!
Thần định cướp đời ta
Và bao năm công sức
Nhưng đừng hòng!
Thần nào ta cũng đánh tan
Vì đầu ta có nhiều lẽ phải
Vì tim ta không hề sợ hãi
Vì tay ta lấm láp phù sa...


Viết xong ngày 19.8.1970

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]