Lúc ấy chúng ta đang đi trong khu vườn bệnh viện
Choán đầy bóng tối và hơi nóng mùa hạ
Từ lùm cây rũ rượi đom đóm bay ra
Thoa chút sáng lên mặt hai ta tựa lâu rồi cách biệt

Bệnh nhân rời những căn phòng đổ vào khu vườn
Quanh chúng ta bồng bềnh những bóng trắng
Cả khu vườn đầy người nhưng lặng im như chết
Chúng ta lướt qua những linh hồn và cúi đầu chào

Những chùm bạch đơn bị kích động bởi hơi nóng
Chầm chậm duỗi mở những cánh và vươn dài
Một bệnh nhân nhợt nhạt đi qua và khuất sau bụi cây
Như thể những chùm hoa vừa chộp lấy, nuốt chửng

Những bệnh nhân mỏi mệt lần lượt ngồi nghỉ
Trên ghế đá lặng im chờ gọi tên mình
Chống lại sự hoảng loạn, gương mặt em bất động
Chúng ta đi mãi quanh bốn bức tường như tìm lối thoát ra

Suốt những đêm tháng Sáu ấy khu vườn phủ đầy vải trắng
Đe doạ bởi tiếng một con chim đột ngột thét lên
Một chiếc xe cáng chở xác chết lướt qua khu vườn lăn về phía nhà xác
Như một chuyền tàu hết chỗ bỏ quên ta.