30/03/2024 02:49Thi Viện - Kho tàng thi ca Việt Nam và thế giới

Tống viễn
送遠

Tác giả: Đỗ Phủ - 杜甫

Thể thơ: Ngũ ngôn bát cú; Nước: Trung Quốc; Thời kỳ: Thịnh Đường
Đăng bởi Vanachi vào 29/10/2005 04:46

 

Nguyên tác

帶甲滿天地,
胡為君遠行。
親朋盡一哭,
鞍馬去孤城。
草木歲月晚,
關河霜雪清。
別离已昨日,
因見古人情。

Phiên âm

Đới giáp mãn thiên địa,
Hồ vi quân viễn hành?
Thân bằng tận nhất khốc,
Yên mã khứ cô thành.[1]
Thảo mộc tuế nguyệt vãn,
Quan hà sương tuyết thanh.[2]
Biệt ly dĩ tạc nhật,[3]
Nhân kiến cổ nhân tình.[4]

Dịch nghĩa

Giặc giã khắp trong trời đất,
Vì sao anh đi xa?
Bạn bè cùng khóc cả,
Yên ngựa đến thành quạnh hiu.
Cây cỏ tàn cùng năm tháng,
Sông ải sương tuyết trắng ngần.
Hôm trước đã chia tay,
Mới thấy tình cảm người xưa.

Bản dịch của Hoàng Giáp Tôn

Trời đất đầy giặc giã,
Vì sao anh đi xa?
Bạn bè cùng khóc cả,
Yên ngựa lẻ loi ra,
Cây cỏ tàn năm tháng,
Tuyết sương trắng quan hà.
Chia tay vừa hôm bữa,
Mới thấm tình người xưa!
(Năm 759)

Từ quan hà đã được Việt hoá. Tự điển Tiếng Việt có từ này.
[1] Câu này giải thích câu trên, giữa lúc loạn lạc mà lại đi xa nên bạn bè khóc.
[2] Hai câu tả phong cảnh trên đường đi.
[3] Ý nói chuyện biệt ly đã thành chuyện cũ rồi, mà lòng còn chưa nguôi nên càng thấu lòng người xưa, họ thường khổ đau khi phải ly biệt.
[4] Theo nhiều nhà phê bình Trung Quốc, đây là một bài "tự tống" (mình tiễn đưa mình)

In từ trang: https://www.thivien.net/ » Đỗ Phủ » Tống viễn