Trang trong tổng số 4 trang (35 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Quê hương
Ngoài ấy bây giờ chưa nắng lắm
Nhiều hoa gạo đỏ nở ven sông
Tháng giêng có tiếng chim tu hú
Khung biếc trời mai én lượn vòng

Mực nước vơi nhiều từ tháng chạp
Bờ sông hiện rõ nắng lau xanh
Nghiêng nghiêng bãi cát viền quê ngoại
Xóm bến đường xa khuất lối quang

Núi vỏ vàng mong ai nhớ ai
Tỉ tê lệ suối buồn đêm dài
Người đi từ mấy phương trời thẳm
Núi biếc sao chia nỗi cảm hoài?

Ngoài ấy bây giờ mùa gió mùa
Xiêu xiêu quán nhỏ bên đường trưa
Vương cau của mẹ hoa cau rụng
Giọt sáng rơi đường giọt nước mưa

Nhà ta dựng lại trên nền cũ
Một bức tường rêu kỹ niệm mờ
Tường đứng mang linh hồn thuở trước
Chở che hai mái lá bây giờ

Bóng mẹ vào ra lối ngỏ quen
Tóc sương dần xoá tóc màu đen
Nhớ con xa nhẩm lời kinh nguyện
Khuya nối nghìn khuya một ngon đèn

Ngoài ấy… nghe như xa cách lắm!
Mà thành xa cách cố hương ơi
Mỗi lần ánh điện loang đầu phố
Trông chuyến tàu xa lại ngậm ngùi


      Hồn sương đá vọng
Người đứng đợi suốt mùa xuân gió biếc
Giữa trăm loài hoa núi ngát phong hương
Nghe suối kể điệu sầu ca bi thiết
Từ chiều xưa khói bốc phía sa trường

Người đứng đợi suốt mùa hè nắng lửa
Nắng bạo tàn tràn ngập nắng rưng rưng
Đá rịn mồ hôi cây khô hết nhựa
Mây ngừng đâu, hỡi biển có thương rừng?
Người đứng đợi suốt mùa thu vàng vỏ
Lá rơi đầy trên vóc đá hồn sương
Chiều phương tây rụng ngàn tia máu đỏ
Hướng người nhìn có phải cuối trùng dương?

Người đứng đợi suốt mùa đông phong vũ
Mưa cho người thêm lệ nhỏ triền miên
Nước mắt đá tan theo dòng nước lũ
Hướng người nhìn có phải hưởng duyên biên?

Người đứng đó ôm hài nhi không tuổi
Đợi đã bao mùa xuân hạ thu đông
Mà tướng quân trên ngựa hồng rong ruổi
Lạc đường về quên dạng núi, hình sông

Con thôi khóc và mẹ ngừng than thở
Tuổi lửa hương nung nấu tuổi đá vàng
Còn đâu nữa những chờ mong thương nhớ
Đã lặng chìm trong băng giá thời gian

Người đứng đó chỉ còn là di tượng
Làm chứng nhân cho một thủơ đao binh
Ai chiến địa vùi giấc mơ khanh tướng
Ai chờ ai vóc đá khoá ân tình

Từng thế kỷ bỏ hoang hồn sương phụ
Ngựa không về nhịp vó cuối đèo xa
Chiều khẻ động bước chân loài dã thú
Khi lưng trời mây lớp lớp trôi qua
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Xin chào bạn! Rốt cuộc mình cũng dã được đọc thơ bạn rồi! Có điều: chú thích dài quá bạn à, bạn nên chỉ để một câu cô đọng nhất như các thành viên khác thôi, bạn ạ!
Rất vui khi lại được "tái ngộ" cùng bạn trong chiều nay!:) . Có thời gian, mình sẽ xin được tâm tình cùng bạn bằng thơ sau vậy...:)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Mà hình như, bạn và mình cùng gặp nhau chút chi đó trong chủ đề thơ. Mình đọc tên chủ đề của bạn mà lòng thấy nao nao...Mình là Như một nỗi đời riêng, còn bạn lại là "Có những niềm riêng làm sao nói hết", nghe đều "có nỗi niềm" cả, bạn nhỉ?:)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Nguyệt Thu đã viết:
Mà hình như, bạn và mình cùng gặp nhau chút chi đó trong chủ đề thơ. Mình đọc tên chủ đề của bạn mà lòng thấy nao nao...Mình là Như một nỗi đời riêng, còn bạn lại là "Có những niềm riêng làm sao nói hết", nghe đều "có nỗi niềm" cả, bạn nhỉ?:)
Lần đầu tiên tạo một newtopic nên còn vụng về nhiều lắm. Chắc còn nhờ bạn Nguyệt Thu ghé thăm hoài hoài. Mình nghĩ ai cũng có nhiều điều muốn nói cả nhưng ngôn từ nhiều lúc không như ý mình muốn diễn đạt (có thể vụng múa rồi chê đất lệch cũng nên!) Dù sao nói được thành lời cũng dễ chịu một chút chứ không thì "Có những niềm riêng một đời câm nín. Nên khi xuôi tay tay còn chút ngậm ngùi" Cảm ơn Nguyệt Thu đã động viên mình nhiều.

Tháng Sáu đã qua

Yêu người như thể yêu mây gió.
Tháng sáu trời mưa trên phố buồn.
Không dưng mắt bỗng làm mưa nhỏ.
Mưa gỏ lòng mình bao nhớ nhung.

Xoè đôi bàn tay mà đếm tuổi.
Ngoài kia chim vỗ cánh bay lên.
Ở trong mình có gì vỗ cánh.
Tuổi nào vui rồi cũng như chim.
Dưói hàng cây xanh bảy năm quen biết.
Sáng hôm nay mình đứng khóc ròng.
Sân trường cũ và ngày từ biệt.
Một bầu trời một bầu hư không.
Em thơ ơi ngày mai ngày mốt.
Ta nhìn nhau xa lạ vô cùng.
Lạ hơn nữa lần người ta đến.
Ươm hạt mầm vào vườn bâng khuâng.
Những mắt môi những vòm trời mới.
Trời ơi mình lớn thật rồi ư.
Giấc ngũ đêm nay chiêm bao nhé
Trở về ủ lại trái tim xưa.
Trái tim có những đường tơ mỏng.
( tơ mong manh chẳng đủ buộc chân người).
Mười tám tuổi mình ngu như em bé.
Đành để người làm cánh mây trôi.
Sóng nhỏ trên mặt hồ bình yên.
Yêu người tình buồn như cỏ dại.
Yêu người hiền lành như cây trái.
Yêu người khó khăn như lãng quên.

Mười tám năm tháng sáu đầu đời.
Cánh cửa mở đường xa mờ mịt.
Đáy mồ sâu mình cứng lòng chôn hết.
Thơ ấu và người, mây xa xôi.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoàng Hà Tĩnh đã viết:

Lần đầu tiên tạo một newtopic nên còn vụng về nhiều lắm. Chắc còn nhờ bạn Nguyệt Thu ghé thăm hoài hoài. Mình nghĩ ai cũng có nhiều điều muốn nói cả nhưng ngôn từ nhiều lúc không như ý mình muốn diễn đạt (có thể vụng múa rồi chê đất lệch cũng nên!) Dù sao nói được thành lời cũng dễ chịu một chút chứ không thì "Có những niềm riêng một đời câm nín. Nên khi xuôi tay tay còn chút ngậm ngùi" Cảm ơn Nguyệt Thu đã động viên mình nhiều.

Mình cũng nghĩ như bạn! Đôi khi buồn cũng không thiết nói nhưng hình như thế lại càng buồn cho nên...lại nói ra!:)
Như hôm nay vậy, mình lại thở than chút "Nỗi đời riêng", gửi vào topic mới của bạn, cùng sớt san "niềm riêng" của nhau vậy!

Sẽ còn lại gì?

Có một Nỗi đời riêng
Muốn gửi vào dĩ vãng
Xin cho ngày quên lãng
Và đêm...những bình yên!

Có một Nỗi đời riêng
Vùi sâu vào ký ức
Buồn đau cùng ray rứt...
Lòng có được như nhiên?

Thôi một Nỗi đời riêng
Còn là mình không nhỉ?
Thổi buồn xa vạn lý
Ta nhìn ta...ngả nghiêng!


NT, 21/02/2009
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Nguyệt Thu làm hai câu thơ cuối hay thật " Thổi buồn xa vạn lý. Ta nhìn ta... ngả nghiêng" đọc như thấy là mình đang ở cuối trời quên lãng rồi đó Nguyệt Thu.
Mình xin lỗi vì không thường xuyên lên trang viết được nên nhiều khi trả lời chậm đi nhiều lắm mong Nguyệt Thu và các ban khác bỏ qua.
     Tháng Chạp
Lén lén về theo sợi nhớ nhung
Những cơn gió trở cuối mùa đông
Nghe xanh xao cả bờ cây trắng
Từng tiếng chim kêu rớt giữa lòng

Chim cũng như người kêu rất thương
Từ thuở bông xanh ngả sắc hường
Anh nhìn qua cổng vườn hoa cũ,
Hồn bỗng dưng thành chim đỗ quyên

Mây ở trên trời như phấn thông
Vàng bay mấy chiếc nắng chưa hồng
Em qua nẻo vắng hơn chiều vắng,
Màu áo quanh theo đám cỏ hồng

Nhiều lúc anh nằm nghe bụi mưa
Bay qua ô cửa thoáng hơi xưa
Em hong tóc mát hương bồ kết,
và ngó nhìn nhau nửa mắt ngờ

Nhiều lúc bên đời sống quạnh hiu
Thấy loài hoa dại mọc cheo leo
Thèm nghe tiếng bước em ngoài cửa
Thèm khoảng sân em nắng trở chiều

Em nhỏ như là cành lá xanh
Hồn mưa chưa nở huống chi anh
Chỉ thương rất nhẹ bàn tay gió,
và nói yêu ngoan tựa những cành

Bây giờ chiếc lá vỡ trong mưa
Để lại hốn anh nỗi bất ngờ
Buồn se như chỉ khâu vào áo
Đành lỡ như kim có mũi thừa

Anh trễ lâu rồi những chuyến xe
Tựa người đi mãi với cơn mê
Trăm năm chưa hết đời du tử
Còn nhớ dùm ai lối trở về
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoàng Hà Tĩnh đã viết:
Nguyệt Thu làm hai câu thơ cuối hay thật " Thổi buồn xa vạn lý. Ta nhìn ta... ngả nghiêng" đọc như thấy là mình đang ở cuối trời quên lãng rồi đó Nguyệt Thu.
Mình xin lỗi vì không thường xuyên lên trang viết được nên nhiều khi trả lời chậm đi nhiều lắm mong Nguyệt Thu và các ban khác bỏ qua.
     
        Tháng Chạp

Lén lén về theo sợi nhớ nhung.
Những cơn gió trở cuối mùa đông.
Nghe xanh xao cả bờ cây trắng.
Từng tiếng chim kêu rớt giữa lòng.

Chim cũng như người kêu rất thương.
Từ thuở bông xanh ngả sắc hường.
Anh nhìn qua cổng vườn hoa cũ,
Hồn bỗng dưng thành chim đỗ quyên.

Mây ở trên trời như phấn thông.
Vàng bay mấy chiếc nắng chưa hồng.
Em qua nẻo vắng hơn chiều vắng,
Màu áo quanh theo đám cỏ hồng.

Nhiều lúc anh nằm nghe bụi mưa.
Bay qua ô cửa thoáng hơi xưa.
Em hong tóc mát hương bồ kết,
và ngó nhìn nhau nửa mắt ngờ.

Nhiều lúc bên đời sống quạnh hiu.
Thấy loài hoa dại mọc cheo leo.
Thèm nghe tiếng bước em ngoài cửa.
Thèm khoảng sân em nắng trở chiều.

Em nhỏ như là cành lá xanh.
Hồn mưa chưa nở huống chi anh.
Chỉ thương rất nhẹ bàn tay gió,
và nói yêu ngoan tựa những cành.

Bây giờ chiếc lá vỡ trong mưa.
Để lại hồn anh nỗi bất ngờ.
Buồn se như chỉ khâu vào áo.
Đành lỡ như kim có mũi thừa.

Anh trễ lâu rồi những chuyến xe.
Tựa người đi mãi với cơn mê.
Trăm năm chưa hết đời du tử.
Còn nhớ dùm ai lối trở về
Chào bạn trở lại với Thi viện sau mấy hôm vắng bóng!:)
Đọc thơ bạn sao lúc nào mình cũng thấy lãng đãng cái hồn thơ xưa...Hay bởi đó là sắc màu của hoài vọng một thời dĩ vãng, của những dứt day ký ức nên có cảm giác thế nhỉ? Hay vì cái hồn thương nhớ mênh mang ấy được gói trong vỏ thơ thất ngôn nên cứ man mác, bàng bạc?:)
Bài thơ này hay, bạn ạ! Nhiều ý thơ viết cũng lạ nữa:

Em nhỏ như là cành lá xanh.
Hồn mưa chưa nở huống chi anh.
Chỉ thương rất nhẹ bàn tay gió,
và nói yêu ngoan tựa những cành.


Bây giờ chiếc lá vỡ trong mưa.
Để lại hồn anh nỗi bất ngờ.
Buồn se như chỉ khâu vào áo.
Đành lỡ như kim có mũi thừa.
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
11.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Thật cảm ơn Nguyệt Thu đã có những hoài cảm cho bài viết của mình. Nói thật thà khi nhắc đến tên Nguyệt Thu mình như muốn nghe lại bài hát Nguyệt ca của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn quá.

"Từ khi trăng là nguyệt đèn thắp sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt em mang tim bối rối
Từ khi trăng là nguyệt tôi như từng cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt trong tôi có những mặt trời..."

Hôm nào Nguyệt Thu thử nghe lại bài hát này qua giọng hát của Ý Lan sẽ thấy hay hay lắm.

   Một đoạn cho Huyền xưa.

Rồi xa con phố những mùa sau
Ta bước theo về với bể sau
Khép kín hồn xưa nghìn năm nữa
Như nghìn năm trước cũng qua mau

Thôi nhé giã từ thị trấn yêu
Cùng em áo lụa bỗng yêu kiều
Ta đi và chẳng bao giờ sẽ
Còn một ngày mai nghĩ ngợi nhiều
Một phút giây còn ở lại đây
Là những mùa thu trên phiến tay
Sẽ nghiến hồn tan thành xác lá
Cũng một lần xưa theo gió bay
Nghe rất lạ lùng giữa cõi tim
Từ sau buổi ấy được gặp em
Nắng hôn xuống nhẹ lần vai áo
Có cả trời thơ ngự mắt mềm
Cũng sáng trong và cũng ngác ngơ
Em như viên cuội dưới mặt hồ
Còn ta một bóng sơn ca nhỏ
Để thấy lòng đau chút tình cờ

Ta biết tình kia chẳng được gì
Chỉ là một khối nợ cuồng si
Thấy em vàng những cành thu úa
Ta với hồn thơ bỗng ngậm ngùi
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hoàng Hà Tĩnh đã viết:
Thật cảm ơn Nguyệt Thu đã có những hoài cảm cho bài viết của mình. Nói thật thà khi nhắc đến tên Nguyệt Thu mình như muốn nghe lại bài hát Nguyệt ca của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn quá.

"Từ khi trăng là nguyệt đèn thắp sáng trong tôi
Từ khi trăng là nguyệt em mang tim bối rối
Từ khi trăng là nguyệt tôi như từng cánh diều vui
Từ khi em là nguyệt trong tôi có những mặt trời..."

Hôm nào Nguyệt Thu thử nghe lại bài hát này qua giọng hát của Ý Lan sẽ thấy hay hay lắm.
Cảm ơn bạn, mình thường nghe bài này qua giọng hát của Khánh Ly, lúc nào đó sẽ tìm để nghe thử qua lời giới thiệu của bạn vậy...:)

 

Thấy em vàng những cành thu úa.
Ta với hồn thơ bỗng ngậm ngùi
Thơ của bạn bài nào cũng đều là mạch hoài cảm cả, cho nên người đọc cũng dễ bắt gặp cảm xúc của mình ở đó mà!:)
Hai câu cuối bài này của bạn cũng thế...Cho phép mình mượn hai câu ấy để viết tiếp một số câu nhé?

Thấy nỗi gì trong tiền kiếp?

Thấy em vàng những cành thu úa
Ta với hồn thơ bỗng ngậm ngùi...
Có chi trên những vòm xa ấy
Mà mãi tâm tình không thể vui?

Có phải tình cờ mà lá rụng?
Thả nỗi niềm riêng xuống một phương
Ai ngang qua lối lầu Ngũ Phụng
Ra về mà không nhớ, không thương?

Mảnh trăng soi sáng tháng năm này
Cũng vầng trăng cũ chốn xưa đây...
Giấc mộng cấm cung vàng son cũ
Vương ánh trăng buồn - chợt khói mây!

NT,23/02/2009
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Nguyệt Thu ứng thơ nhanh thật. Mình thấy trong đó có những hoài niệm của mình, của Lý Bạch với "Giang thành ngũ nguyệt lạc mai hoa"... và nhiều nhiều nữa. Nếu được có thể sửa lại dùm đề bài "Thấy nỗi gì trong tiền kiếp?" thành " Có nỗi niềm gì trong tiền kiếp" được không?-nghe nó nhẹ nhàng như vương ánh trăng buồn chợt khói mây vậy mà.
Thơ ngắn mà đầy ẩn ý đấy bạn Nguyệt Thu.

   Nỗi sầu thân mật
Với thoáng sầu này ta gấp lại.
Trong ngăn kéo chật chội ưu tư
Rồi khoá chật buồn trong nỗi nhớ,
ưu ái nào mà chẳng đắng cay
Em trở về mang nỗi sầu thân mật
Áo trắng bay ngượng ngập trong môi cười
Ta trưởng thành trong cuộc sống gượng vui
Ngây thơ quá em buồn riêng ta giữ
Gởi lại em sân trường lớp học
và hành lang nhịp guốc khua vang
Giàn hoa giấy trong chiều nắng hạ
Những buồn vui nông cạn với hờn yêu
Với tất cả tình anh trao lại
Trên tay em xanh biếc nụ cười
Xin nhờ bác cai trường làm chứng
Cho tình anh trong cánh tay anh

Thôi nhé em ngần ấy ân tình
Dễ thương như tiếng khóc trẻ thơ
Và xót xa như từng hơi thở
Cho tính anh trong cánh tay em
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (35 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối