Trang trong tổng số 11 trang (104 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Hi hi...Tỉ biết chứ! Nhưng lười cứ để vậy cũng là sai chứ sao!!!:)). Chà, có người còn bênh kẻ ...có tội nữa kìa!:P
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cỏ hoang

Nguyệt Thu đã viết:
Hi hi...Tỉ biết chứ! Nhưng lười cứ để vậy cũng là sai chứ sao!!!:)). Chà, có người còn bênh kẻ ...có tội nữa kìa!:P

Ừ... đúng!
Sai thì mắc tội hình sự "cố tình làm sai"
Còn lười thì chỉ là xử phạt hành chính thôi mà... hi hi... phải bênh chứ!
là lá trên rừng, là cỏ dưới đất, là nước Biển Đông...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

cỏ hoang đã viết:
Nguyệt Thu đã viết:
Hi hi...Tỉ biết chứ! Nhưng lười cứ để vậy cũng là sai chứ sao!!!:)). Chà, có người còn bênh kẻ ...có tội nữa kìa!:P

Ừ... đúng!
Sai thì mắc tội hình sự "cố tình làm sai"
Còn lười thì chỉ là xử phạt hành chính thôi mà... hi hi... phải bênh chứ!
Đệ hôm nay lại mắc thêm cái tội...ba phải! Dzưng vì rằng đây là do "không nỡ bênh ai, bỏ ai" nên tỉ thông cảm vậy!:D Làm thân đàn ông con trai cũng khổ ghê, đệ nhỉ::P
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

sweetlove92

thank ji chứ
chẳng  qua là mình chỉ góp chút sức lực thôi
muốn đọc chuyện và muốn chia sẻ cùng mọi người mà
mình khâm phục bạn lắm đó :D
Chợ trời thật giả đâu chân lý
Hàng hoá lương tâm cũng thiếu thừa
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Eros_Destiny

Nguyệt Thu đã viết:
eros_destiny đã viết:
Nguyệt Thu đã viết:
Tỉ cũng thích đọc những câu chuyện nhẹ nhàng, dễ thương và hồn hậu như thế này!:)Đó là lý do vì sao tỉ yêu thích những tác phẩm như Jane Eyre (Charlotte Brontë), Chuỗi tràng hạt (Florence Louisa Barclay), Hiệu hạnh phúc các bà (Émile François Zola)...Và đến giờ vẫn thỉnh thoảng đọc lại mà vẫn...say mê!:)
cảm ơn tỉ tỉ sửa bài hộ ! eo ... muội muốn sưu tầm post lên tiếp mà mắc cỡ quá .... :(( :(( :((
Vì sao mà mắc cỡ? Vì mọi người vào khen em nhiều quá à?:P
Này nhé, sử dụng các thẻ không khó đâu, tỉ bày cho em một số tag cơ bản nhé?

* Để bôi đậm chữ: em dùng thẻ b và /b.trước và sau chữ (dòng chữ) muốn bôi đậm lên ( nhớ đóng dấu ngoặc lại). Tỉ quan sát thấy em đã dùng đúng thẻ b này, chỉ sai có một chút là thẻ b sau không có dấu /, nên thay vì chỉ bôi đậm dòng tựa đề, nó lại bôi đậm nguyên cả bài!:D
* Để sử dụng chữ có màu sắc khác với màu chữ mặc định của Thi viện: em chọn thẻ color=...(chữ muốn tô màu) /color (nhớ đóng ngoặc lại nhé!)

Ví dụ: màu xanh lá cây
color=green ( chữ muốn tô màu green)/color (đóng dấu ngoặc các tag lại)
Tương tự như vậy, em thay vào các màu khác nếu muốn!:)

*Để sử dụng thêm size lớn cho tựa đề: em dùng thẻ size=3(chữ muốn có size 3)/size ( đongatats cả dấu ngoặc lại)

*Nếu muốn kết hợp cả ba thẻ trên: tô đậm, màu, cỡ chữ lớn:
b , color=green, size=3 ( dòng tựa đề) /size, /color, /b ( nhớ đóng ngoặc đầu và cuối các thẻ mà tỉ đã tách ra bằng dấu phẩy nhé!)

Điều cần chú ý ở đây là thứ tự các thẻ đầu và cuối phải đảm bảo đi với nhau thành cặp theo thứ tự, nếu sai là sẽ lung tung phèng lên cả, chẳng ra đậm, chẳng ra màu , chẳng ra cỡ theo ý muốn đâu em ạ!:D
Em phải quan sát kỹ các ví dụ trên đây của tỉ để...khỏi sai nhé?:)

Nhiều người cũng không biết, chứ có phải một mình em không biết sử dụng các thẻ này đâu mà mắc cỡ? Tỉ hồi đầu cũng vậy, sau cứ mày mò riết thành quen mà!

Hi hi...Tiết lộ cho em một bí mật "nhỏ" nhé: Ngay lão đệ Gàn của tỉ đến giờ thỉnh thoảng vẫn còn sai khi dùng các thẻ, nên lâu lâu lại "nuốt" luôn entry trả lời của mọi người đấy!:))
*. Muội sẽ tiếp thu ... hihi ! lần sau mà không làm được có bị đánh đòn hông tỉ ? :((

"Hạnh phúc là khi ta :
Có một việc gì đó để làm
có ai đó để yêu
và đôi điều hy vọng.."

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Eros_Destiny

sweetlove92 đã viết:
thank ji chứ
chẳng  qua là mình chỉ góp chút sức lực thôi
muốn đọc chuyện và muốn chia sẻ cùng mọi người mà
mình khâm phục bạn lắm đó :D
:) hihi ! rất vui được biết bạn và vui hơn khibieets mình và bạn có cùng 1 sở thích . chúc bạn luôn vui nha... :)

"Hạnh phúc là khi ta :
Có một việc gì đó để làm
có ai đó để yêu
và đôi điều hy vọng.."

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoàng Hà Tĩnh

Gửi các bạn thích đọc sách và đang yêu
Trái tim mang đầy thương tích
Hãy tưởng tượng rằng chúng ta đang sống trong một thế giới cổ tích nơi mà lồng ngực con người là trong suốt và chúng ta có thể nhìn thấu được trái tim của bất kỳ ai ... Và ở nơi đó ...
Một chàng trai đứng giữa đám đông và tuyên bố rằng mình có trái tim đẹp nhất. Thật vậy nó hồng hào, hoàn hảo đến mức không hề có một vết thâm hay rạn nức nào. Đám đông đều đồng ý rằng đó là trái tim đẹp nhất họ từng thấy. Đúng lúc ấy, một cụ già xuất hiện. Ông ngắm nghía trái tim của chàng trai rồi từ từ mở khuy áo vừa chậm chạp nói “ Trái tim của tôi đẹp hơn của cậu nhiều ”. Mọi người quay ra nhìn ngắm trái tim ông lão. Nó dị dạng với những vết sẹo lồi lõm chằng chịt lại còn có những phần như đã bị cắt đi để lại những rảnh khuyết, lại có cả những mảnh tim to nhỏ khác nhau được lắp vụng về làm cho nó càng trở nên sần sùi, lởm chởm .Những tiếng xì xào lan rộng trong đám đông. Nhiều người lắc đầu tỏ ý chê cười ông lão lẩm cẩm. Chàng trai cũng cười :
- Cụ đang đùa cháu ,phải không ạ? Cụ ơi, cụ nhìn lại mà xem. Trái tim cháu không có một khiếm khuyết nào trong khi trái tim cụ lại tòan những mảnh chắp vá đầy sẹo !
- Đúng. Có thể trái tim của tôi không hoàn hảo, nhưng nó đã “Sống ” hơn trái tim của cậu .Hãy nhìn những đường chằng chịt này của trái tim !  Đó chính là hình ảnh những người mà tôi yêu quý .Không chỉ là những cô gái đâu, cậu đừng cười vội, đó còn là cha mẹ, anh chị và bạn bè, ngay cả những người tôi gặp tình cờ ....Tôi xé một mẩu tim trao tặng cho họ và họ trao lại cho tôi một mẩu tim của họ để lấp vào chổ trống. Những mẩu tim đó không  hoàn toàn giống nhau : phần trái tim của cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao cho họ, con gái tôi thì dành cho tôi phần trong trẻo nhất của trái tim nó, bạn đời tôi dành cho tôi phần đẹp nhất và chung thủy nhất của bà ....Chúng ghép vào nhau tạo nên những vết sần sùi, những đường sẹo chằng chịt này .Tôi luôn tự hào về chúng. Chúng nhắc nhở tôi nhớ đến những người yêu dấu, những tình yêu tôi được chia sẻ với cuộc đời...Còn những vết khuyết này là những phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy tình yêu cũng chẳng cần sự đền đáp. Dù những vết khuyết này đôi lúc làm tôi đau đớn nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi thêm khát khao cuộc sống, thêm vững tin để chờ đợi một ngày kia những khoảng trống ấy sẽ được lấp đầy. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trai tim tôi còn đập đến ngày nay.
Đám đông im phăng phắc. Chàng trai cũng lặng đi không nói .Anh quay người lau giọt nước mắt vừa trào ra rồi xé một mẩu tim hoàn hảo của mình trao cho cụ già. Đáp lại ông lão cũng xé một mẩu từ trái tim đầy thương tích của mình trao cho chàng trai .
Hai phần này không thể đều nhau tất nhiên ! Trên trái tim của chàng trai bây giờ hằn lên một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa nhưng chàng trai thấy hài lòng với trái tim “ Mới” của mình hơn bao giò hết...   Theo "Quà tặng của cuộc sống" NXB Trẻ
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thiên Khúc

Hay quá, rất ý nghĩa...cảm ơn Hoàng Hà Tĩnh!
Ổi thơm em nửa quả
Còn lại anh gửi thơ
Để những lúc mong chờ
Ngửi thơ và nhớ nhỏ!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Eros_Destiny

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!". Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"

Nhện nói: "Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"

Phật bảo: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi."

Phật nói: "Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!"

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.

Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm...

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"

Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.

Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.

Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.


Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.

Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.

Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?

Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.

Có muốn nghe tôi kể câu chuyện ấy lần nữa không, ngày xưa, ở trước miếu Quan Âm...

Theo ! Block hoàng tử mùa đông

"Hạnh phúc là khi ta :
Có một việc gì đó để làm
có ai đó để yêu
và đôi điều hy vọng.."

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PandaKid

Ở Nhật Bản, người ta vẫn hay nhắc đến một vài câu chuyện nhỏ. Có một chuyện tôi được nghe như thế này:
Mộc là một chàng trai sống giữa thành Hiroshima hoa lệ. Anh là một nghệ nhân chăm cây cảnh. Với đôi tay khéo léo và cần mẫn, mỗi chậu cây cảnh của anh luôn được xem như một tác phẩm nghệ thuật, danh tiếng khắp cả một vùng. Mộc yêu Hương, một cô gái con nhà trung lưu sống ở Edo. Mỗi tháng một lần, cô đón xe đến Hiroshima thăm anh, rồi ở lại một vài hôm. Họ đã định đến cuối năm sẽ làm đám cưới. Lúc đó, anh sẽ về Edo...
Hôm ấy, Mộc ra khỏi thành, đến nhà một nghệ nhân khác. Hương cũng vừa đặt chân đến nhà Mộc ở Hiroshima. Nàng cúi xuống nhặt chiếc chìa khoá giấu bên dưới lớp đất một chậu kiểng đặt bên cánh cửa. Nàng sẽ ngủ một giấc chờ Mộc về. Hương ngủ thật say, một giấc dài hơn bình thường. Cho đến khi tiếng nổ khô khốc vang lên, và một cột khói hình nấm bao trùm Hiroshima, nàng vẫn chưa mở mắt. Và người ta biết nàng sẽ không bao giờ mở mắt nữa...
Mộc về đến nơi, chỉ thấy một cảnh hoang tàn. Anh đi khắp một vùng đổ nát, chợt nhận ra một chậu cây cảnh lấp lánh ánh sáng bạc toả ra từ chiếc chìa khoá. Mộc nhặt tất cả, rồi trở lại nhà người nghệ nhân kia. Anh gửi nhờ chậu cây, sau đó đi, đi mãi....
Một khoảng lâu sau đó
Một ông già và một thiếu nữ sóng bước bên nhau. Họ nép vào nhau như thể là tình nhân, bất chấp cái khoảng cách hơn 50 năm tuổi đời dài đằng đẵng. Họ bước qua một vườn rộng lớn, tiến đến khoảng trống phía bên trái, vừa đi vừa trò chuyện:
_Cũng lâu lắm rồi nhỉ...
_Ừ, cũng lâu lắm rồi anh mới lại thăm em. Lần trước cách nay cả năm rồi còn gì
_Em không rõ. Bây giờ với em thời gian không còn quan trọng lắm...
_Thật ra thì cũng không quan trọng với anh...
_Coi nào, anh đã hơn 70 tuổi rồi. Phải quý từng giây phút còn lại chứ.
_Còn lại để làm gì? Nếu em như anh bây giờ thì em sẽ hiểu vì sao người ta lại tìm đến cái chết.
_Em vui là lúc đó em vẫn đang ngủ. Chính vì thế mà anh nhớ em mãi mãi. Hơn nữa, những kỷ niệm anh có vẫn nguyên vẹn. Em mãi mãi trẻ trung đối với anh, đúng không? Nếu không thì em đã trở thành một bà lão, và em không muốn anh nhìn thấy em như nhìn thấy chính bản thân mình.
_Còn anh thì sao? Sẽ tiếp tục già hơn, xấu xí hơn. Nếu như bây giờ anh chết thì ít nhất vẫn còn lưu giữ chút gì đó.
_Không! Anh chết thì còn ai trên đời nhớ đến em...
Ông già không nói nữa, ngước mắt nhìn một chiếc lá vàng ngập nắng mùa thu đang rơi. Ông đưa tay đỡ lấy. Chiếc lá nhẹ nhàng xuyên qua bàn tay ông rồi nằm im trên mặt đất.
_ Anh, anh đã chết rồi à? Vậy sao....
Ông bước một chân, rồi hai chân, rồi cả thân người ngập trong chậu cảnh. Cô gái vội đi theo. Phút chốc hiện ra khung cảnh Hiroshima ồn ã, yên bình. Bầu trời xa kia chuyển sang màu đỏ nhạt. Cả hai đứng trước cửa nhà. Mộc lấy từ trong túi áo chiếc chìa khoá, mở cửa rồi vào trong.
_Nào, em ngủ một giấc đi. Anh sẽ làm thức ăn thật nhanh thôi.

Đêm ấy, họ ăn cùng nhau như bao lần cô gái đến thăm. Còn ở ngoài xa kia, người ta phát hiện ông lão chết trong một mảnh vườn hoang, tay nắm chặt chiếc chìa khoá bằng bạc. Phía bên kia có một chậu cây khô héo như bị thiêu đốt tự khi nào, rồi cũng chết sau mấy ngày thoi thóp...
Sự thật thế nào, ngoài họ chẳng ai biết được. Có người nói ông lão bị hồn ma dụ dỗ, lại có người bảo ông chính là hồn ma. Cái ấy thì cũng có thể....
Em về trắng đầy cong khung nhớ
Mưa mấy mùa
mây mấy độ thu...
              ***
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 11 trang (104 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [5] [6] [7] [8] [9] [10] [11] ›Trang sau »Trang cuối