Trang trong tổng số 11 trang (102 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Mai Nương


MAI NƯƠNG VÀ NGUYỄN HỒNG CÔNG:


Trong cuộc đời dạy nghề cho trẻ mồ côi khuyết tật và chăm sóc cắt tóc cho các em, bạn tôi đều nói Mai Nương có duyên với những mảnh đời bất hạnh.
Tôi cười thật tươi và nói rằng đó là do một chữ duyên. 17 năm nay tôi luôn ở bên những mảnh đời bất hạnh. Tôi khóc, tôi buồn, tôi vui cùng các em nhỏ bất hạnh. Đó là các em con nhà nghèo, dị tật bẩm sinh, chịu rất nhiều thiệt thòi so với những đứa trẻ có cuộc sống bình thường.
Tôi luôn lấy việc chăm sóc giúp đỡ các em làm nguồn vui. Trong những niềm vui ấy, tôi có niềm vui được biết đến em Nguyễn Hồng Công.
Em sinh năm 1978 tại Bắc Giang, bị phát hiện viêm thận cấp rồi sau đó là suy thận vào năm 17 tuổi. Suốt hơn 13 năm qua, Nguyễn Hồng Công phải duy trì sự sống bằng cách chạy thận lọc máu từng ngày tại bệnh viện lâm sàng nhiệt đới Bạch Mai – Hà Nội. Không khuất phục số phận, Nguyễn Hồng Công đã trải mình vào những con chữ và câu chuyện từ cuộc đời thật của em đã được đông đảo độc giả đón nhận, tạo được hiệu ứng xã hội. Mới đây, Nguyễn Hồng Công cũng xuất bản cuốn Ở trọ trần gian, khi sức khoẻ của em đã quá suy yếu.
Và em đã mãi mãi ra đi tại bệnh viện nhiệt đới Bạch Mai do bị sốt xuất huyết .

1http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/DSC_0215-1.jpg

Tôi hạnh phúc khi đôi tay của mình được trực tiếp chăm sóc em và mang niềm vui đến cho em, khi em còn sống .

http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/50751244338446.jpg

http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture1187.jpg

2http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture6417.jpg

Khi biết em bị lâm bệnh nặng ở bệnh viện Nhiệt Đới Bạch Mai tôi đã vào thăm em và khi trở về nhà tôi đã kêu gọi các bạn ở Nhịp Cầu Tình Thương hãy cứu giúp cho em HONGCONG .
Và ngay sau đó tôi đã kêu gọi các em sinh viên ở các trường đại học thường đến trung tâm của tôi để làm các dịch vụ về tóc miễn phí hãy san sẻ giọt máu yêu thương để cứu em Hồng Công. Các em đã đến nhưng các bác sĩ ở bệnh viện bảo thôi vì cơ thể em Hồng Công không chịu tiếp máu nữa.
Tôi khóc và gọi tên em trong giờ phút em lâm chung. Điều tôi rất cảm động là trong lúc hôn mê, em đã mở mắt ra cười và gật đầu chào tôi ba lần trước khi em ra đi vĩnh viễn.
Từ bệnh viện Bạch Mai gia đình đưa em về xóm Núi, Lục Ngạn, Bắc Giang.

5http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture6723.jpg

6http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7132.jpg

Tôi trở về quê hương em để tiễn em lần cuối và trao cho gia đình em tình cảm của các bạn bè và của tôi đã dành cho em .

3http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7108.jpg
4http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7109.jpg

Chú Kỳ ba của em HONGCONG đã gửi lời cảm ơn đến tất cả các bạn bè xa gần đã dành tình cảm cho em .

Sau ngày em HONGCONG mất là rằm trung thu cũng gần đến, đứng giảng bài cho học sinh tiếng trống và sư tử múa lân làm cho tôi nhớ em trong trung thu năm 2008 tôi đã dành một món tiền nhỏ để cho em tổ chức trung thu tại quê nhà em tôi nghe đâu đây kỷ niệm tiếng em cười bên các em nhỏ vọng về làm tim tôi xao xuyến ......em mở mắt ra chào tôi lần cuối như muốn nói với tôi chị ở lại mạnh khoẻ em đi nhé, chị nhắn với bâ mẹ em đến lúc em phải ra đi rồi mong be mẹ đừng buồn nhiều, chị ơi thực hiện ước nguyện của em tổ chức đêm rằm trung thu này cho các em nhỏ nơi quê hương em chị nhé .................!!!
Và tôi lại kêu gọi các bạn ở Nhịp Cầu Tình Thương hảo tâm quyên góp để tôi tổ chức đêm rằm trung thu tại quê hương em HONGCONG theo ước nguyện của em .

9http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7596.jpg
10http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7594.jpg
11http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7860.jpg
12http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture7720.jpg

Đi cùng tôi về tổ chức trung thu cho các em nhỏ tại quê hương của em HONGCONG có nghệ sĩ nhiếp ảnh Hoàng Kim Đáng, Anh Tuấn Hãng ô tô Việt Tuấn (bạn của Hồng Công) và các học trò của tôi. Con gái Hồng Nhung của tôi cũng đi cùng, còn có em Nga và một số bạn là đệ tử của thầy Minh Triết .

7http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8163.jpg

14http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8518.jpg

Nghệ sĩ nhiếp ảnh Hoàng Kim Đáng

15http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8505.jpg

Anh Tuấn Hãng ô tô Việt Tuấn (bạn của Hồng Công)


[/IMG]
18http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8178.jpg

13http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8548.jpg

Trở về nhà em Hồng Công, tôi thắp hương cho em rồi tất cả cùng cha mẹ em ra mộ thắp hương cho em

19http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8191.jpg
20http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8198.jpg

Gặp các lãnh đạo địa phương bàn về việc tổ chức đêm rằm trung thu cho các em nhỏ
8http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8244.jpg

27http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8938.jpg
21http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8260.jpg
22http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8267.jpg
23http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8277.jpg
24http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8283.jpg
25http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8327.jpg
26http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8349.jpg

Tạm biệt Trung thu 2009 thân thương, tạm biệt quê hương em, chúng tôi trở về Hà Nội

16http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8700.jpg

17http://i397.photobucket.com/albums/pp60/mainuong2008/Picture8699.jpg


Thư cảm ơn của chú Kỳ ba em HONGCONG và uỷ ban nhân dân xã gửi đến các bạn xa gần .

Năm nay 2010, ngày giỗ đầu em tôi lại cùng em Chung trở về quê hương em để thắp lên nén nhang của tình yêu thương nồng ấm.
28http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/024a3f32.jpg
29http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/5153e30f.jpg
30http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/3baa8d44.jpg
31http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/b1fe84ff.jpg
http://farm3.anhso.net/upload/20100927/17/o/anhso-171304_bouquet_rose_rosse_maxi.jpg   

Mấy hôm nữa, tôi lại dành tình cảm của mình và bạn bè ở nhịp cầu tình thương tổ chức đêm rằm trung thu cho các em nhỏ ở xã Liên An, huyện Bình Lục, tỉnh Hà Nam
Mỗi một mùa trung thu đến tôi lại bước tới những vùng quê nghèo khó, nơi ấy có những em nhỏ bất hạnh với những hoàn cảnh khác nhau
Tuy nhiên, tôi mãi mãi nhớ mùa trung thu 2009 thân thương trên quê hương của Nguyễn Hồng Công.

MAI NƯƠNG
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

Mình rất xúc động khi đọc văn và xem ảnh trang" Nhịp cầu tình thương" của một thành viên mới, trẻ và có tấm lòng nhân hậu: Mai Nương.
Xin gửi vào trang bạn một bài cùng chủ đề:

Đêm qua(22/8/2010), dự buổi giao lưu Văn hoá Văn nghệ " Tiếng hát người thiệt thòi" do các em, các cháu diễn viên đoàn nghệ thuật " Từ thiện tấm lòng vàng" (Thuộc trung tâm cứu trợ nhân đạo  Côn Sơn - Hải Dương) biểu diễn. Nhìn các em khiếm thị, khoèo chân, khoèo tay, còi cọc dị dạng... do ảnh hưởng chất độc màu da cam Đi ô xin... phải có người bế, dìu ra sân khấu hát, tôi không sao cầm nổi nước mắt... Vậy mà các em vẫn ngẩng cao đầu và cất cao tiếng hát... Suốt đêm tôi không sao chợp mắt nổi bởi ám ảnh tiếng hát của những người bất hạnh cùng tấm lòng thơm thảo của bà con xóm phố nơi mình cư trú...

TIẾNG HÁT NGƯỜI THIỆT THÒI.

Tôi đã dự biết bao dêm văn nghệ
Chưa bao giờ xúc động như đêm nay
Các em thân tàn mà không phế
Từ muôn nơi hội tụ về đây...

Nhìn các em nhớ những tháng ngày
Cả dân tộc chìm nỗi đau chia cắt
Cha mẹ các em hiến dâng tuổi thanh xuân đẹp nhất
Cho non sông gấm vóc hôm nay

Con cháu tôi cất cánh cao bay
Con anh, chị thiệt thòi biết mấy
Hãy cho tôi ngàn lần run rẩy
Con tim nghiêng mình trước các em

Các em: Vết thương chiến tranh chưa thành sẹo
Trên làn da Tổ quốc hồi sinh
Hỡi ai tim vô tình khô héo
Hãy soi trong mắt em để nhận diện chính mình

Mỗi hoàng hôn... lại mỗi bình minh
Lương tâm ai trôi nổi lênh đênh?
Ai ăn cơm quên người cày cấy?
Ăn quả quên người đã trồng cây?

Các em không tự bước nổi lên sân khấu này
Dìu em có biết bao vòng tay
Trẻ trung - già cả và con trẻ
Nâng tiếng hát em vút xa bay...

      * * *
Xin cho tôi, lần nữa lau nước mắt
Nghiêng mình kính cẩn trước các em:
Phần xác chưa lành trên thân hình Tổ quốc
Phần hồn tuyệt đẹp của ba miền*

Cha mẹ em
      sống trong lòng Tổ Quốc
Và các em
      Chắp cho đời muôn tiếng hát  trái  tim...


CHÚ THÍCH:*Ba miền :bắc -trung- nam(Theo cách gọi trước  đây)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương

CHỊ NHẬT LỆ THÂN MẾN .......!!!

Em cảm ơn chị rất nhiều chị đã vào động viên em làm cho em rất vui, bài thơ của chị làm cho em có cảm giác em đang được cùng chị bên các em nhỏ thân thương sẻ chia nồng ấm làm em xúc động và vui .......
Ngày nhỏ em cũng bị mất mẹ từ rất sớm rồi ba từ Nam Trở về mang em vô Nam rồi khi về hưu ba lại đưa chị em em ra Hà Nội tình cảm với quê hương Nam Bắc luôn in đậm trong trái tim em ........sống trong tình yêu thương của ba và các cô chú em vẫn buồn một nỗi buồn mất mẹ và em đã có ước mơ gắn mình bên những mảnh đời bất hạnh ...!!!

Chị ơi em mất mẹ
Giữa mùa đông lạnh về
Lòng nghe sao tái tê
Và con tim thổn thức
Ôi bao nhiêu bút mực
Viết hết nỗi nhớ đây
Con tim bé dâng đầy
Niềm yêu thương nhớ mẹ

Ra đi từ thơ bé
Vào miền nam với ba
Nhưng trong tim nhạt nhoà
Lòng nhớ quê tha thiết
Quê hương ơi ....!!! có biết
Ôm chặt mẹ trong tim
Đất dấu yêu im lìm
Để con tìm năm tháng

Từng đêm nhớ khúc nhạc
Mẹ yêu vẫn ru hời
Lớn khôn khắp phương trời
Nhớ quê hương là mẹ
Con trở về khe khẽ
Gọi thầm mẹ yêu ơi
Chỉ có gió đáp lời
Lòng con buồn hiu hắt

Đất quê hương cóp nhặt
Từng vị ngọt cho đời
Con đi khắp muôn nơi
Xuân về đơm hoa trái
Đôi tay mẹ trồng lại
Cây thầm lặng nở hoa
Con cầm trái khóc oà
Ôi nhớ thương mẹ quá

Trái tim ôi băng giá
Suốt tuổi hồng thơ ngây
Nhớ thương mẹ đong đầy
Trào dâng lên hạnh phúc
Quê hương ơi có lúc
Con gọi thầm thiết tha
Nhớ da riết quê nhà
Vì quê hương là mẹ

Có những khi con đã
Ôm chặt đất vào lòng
Bởi vì ở bên trong
Đất là mẹ yêu đó
Ôi trái tim hồng đỏ
Đập từng nhịp bồi hồi
Xin mẹ dấu yêu ơi
Đừng buồn thêm mẹ nhé

Trong cuộc đời con sẽ
Làm những điều mẹ vui
Nhớ thương sao ngậm ngùi
Ngày mẹ đi xa ấy
Mẹ yêu ơi con thấy
Mắt mẹ ngập lệ rơi
Mãi cách xa phương trời
Xin đừng buồn mẹ nhé .........!!!

Em MAINUONG xin chúc chị NHẬT LỆ và gia đình luôn khoẻ và vui nhiều hạnh phúc và thành công trong sự nghiệp trồng người nha chị .........!!!
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nhật lệ

@Mai Nương: Chị đọc bài thơ em viết về cuộc đời của em mà càng xúc động, càng hiểu vì sao em giàu lòng bao dung, nhân hậu đến thế! Năm 16 tuổi, chị cũng rơi rất nhiều nước mắt khi nghe một "chú " người dân tộc Dao (hơn chị 7 tuổi) kể về cuộc đời mồ côi của chú ấy...Và chị đã sống cùng " chú ấy" hơn 30 năm nay .Chị gửi em câu chuyện Hải Yến(con gái chị) viết về bố cháu để em cùng san sẻ...


QUẢ TÁO MÈO

                                      Truyện ngắn của Phùng Hải Yến

Năm tuổi. Tôi mất đi tình thương yêu, vòng tay ấm của mẹ. Năm tuổi: Ngôn ngữ chưa bật lên ngôn từ tả về nỗi đau, tôi mới vẽ nỗi niềm bằng hình tiếng khóc ở mùa khát ấy.
- Oa, oa! Chẹp, chẹp! Oa, oa!
Âm thanh xoáy vào tôi, đôi mắt 5 tuổi ngơ ngác. Thằng cu Phù hai tuổi - em tôi cố bò, lao vào mẹ "ôi mẹ ôi!" Tiếng khóc đói sữa chưa dứt cơn, vì tiếng "Chẹp chẹp" phát từ miệng em tôi là tiếng bú mút trên một cái xác. Hai bầu vú mẹ tôi tím tái, linh hồn bà đã bay xa cách đây vài giờ đồng hồ. Một bàn chân thằng bé co lên, bàn chân kia vẫn gác lên bụng mẹ, cái chiếu rách dưới mẹ và thằng Phù như muốn rơi ra từng mảnh. Rách quá! Khát quá! Tôi sợ và tôi không dám khóc.
Đoàn người đưa mẹ tôi ra đồng, mộ đắp bằng từng viên đá. Cái thằng tôi năm tuổi chân đất không biết rằng từ đó cuộc sống của mình sẽ sa xuống địa ngục.
Năm tuổi rưỡi, bố tôi mang tôi đi ở đợ. Vùng quê ngút ngát màu hoa thuốc phiện và những gié lúa cằn cỗi lúc nào cũng cần có người cấy lật lên. Năm tuổi rưỡi, bàn tay cuốc đất, cái lưng địu trẻ, công xá mỗi ngày của tôi là vài chỉ thuốc phiện về để bố hút cắt cơn.
Tôi năm tuổi rưỡi, không biết nói câu cảm ơn ngọng nghịu. Chỉ nhớ nhà chị Mẩy, nhà cô Lưu không đánh mình, lại cho ăn mỗi bữa một phần cơm to bằng quả trứng vịt. Nhà bà Sếnh cuối bản làm tôi sợ và ghét (đó là những cảm xúc mà mãi đến sau này tôi mới diễn tả được thành lời).
Mùa thu - quê tôi lạnh, không man mác gió mà buốt giá đến từng lỗ chân lông. Mùa đông thì khỏi nói, đó là mùa nước đóng băng dày trên các thửa ruộng và sương muối trải thảm lên cây lá. Cũng một buổi chiều thu gió táp rụt cả những mảnh vá trên vai, tôi - lúc ấy đã sỏu tuổi địu thằng em nhỏ con bà chủ mới lờn hai mà béo như con lợn. Tôi xốc nó, chạy liêu xiêu lên đồi hoang. Lưng tôi oằn vì mỏi nhưng hai hạt sao ở tròng mắt lại nhấp nháy sáng. Lũ trẻ con trong bản đang túm tụm chơi đánh cù. Con cù xoay tít, cái dây trên tay thằng chủ trò bỗng như có phép lạ "Vù, vù! Bốp". Con cù quay chính bị đánh bật ra, còn con cù vừa buông sợi dây thì xoay tròn như thằng trai Mông say gái múa khèn tít mù, ngả nghiêng bên chảo thắng cố. Tôi thú quá! Nhẩy cẫng lên, quên mất trên lưng còn ục ịch lợn con! "Bụp" - tôi vấp ngã trên tảng đá to gần đó, thằng bé đang ngủ ngon giật mình khóc ré lên làm tôi phát hoảng. Bàn tay tôi vội xoa lên mặt - vấy máu, chưa kịp hoảng hồn thì con lợn mẹ đã sồ sề chạy tới, chửi bới lu loa "Bốp"! Bàn tay to đùng còn in thêm vết trên gương mặt nhớp nháp máu của tôi. Cái đau thân xác làm tôi xót, nghĩ mình bị ngã không ai thương, còn xót hơn. Tôi còn bé quá, chưa đủ thông minh để hiểu và chưa cú nhiều suy nghĩ nhiều, nhưng bị đau nhiều, tôi đâm ra chai lì vì những mùa đắng đót lặng lẽ đi qua mà không ai nhìn đến mình. Con thú trong tôi tự liếm láp vết thương, tự đau, tự mưng mủ, vỡ nát và chai sần lại.
Bảy tuổi và lì lợm, tôi là đá trên cao nguyên, là cây trên đại ngàn. Tôi không yêu em Phù không phải vì nó được cưng chiều trong căn nhà trình trường ấm áp. Tôi không yêu nó vì sau ngày mẹ mất, tôi không còn được chơi, được gần nó nữa. Mẹ kế ôm nó tối ngày, bố tôi ôm bàn đèn, còn cái thân tôi - tôi ôm con trâu của gia đình mình đi làm công ở đợ, ngủ cùng chuồng với nó. Cái thằng tôi là con trâu lạc loài mất mẹ. Tôi là con trâu mất đi tiếng khóc quen thuộc của con người. Sẽ không có gì để nhớ, đáng nhớ ở mùa đông thứ tám tôi được sinh ra nếu không có buổi hôm đó…

Mảnh nương tôi được nhà chủ giao phải lật lên để trồng đỗ răng ngựa vụ mới đã cuốc xong. Hai bàn tay bé nhỏ mỏi nhừ, vết chai phỏng rộp, đỏ ửng chứ không còn tướp máu như ngày đầu mới tập làm. Tôi thở dốc. Đầu núi có tiếng gọi, thằng Sơn - bạn chăn trâu ở bản hốt hoảng:
- Pao ơi, Pao, về thôi! Bố mày chết rồi!
Ô! Bố tôi chết ư? Bố tôi chết - tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn? Ông bố bốn mùa nằm trong vách gỗ rít tẩu thuốc phiện bên mớ chăn rách rưới, nhàu nát đã không còn? Hay kẻ mang cái xác tôi, vắt kiệt sức lao động của một đứa trẻ từ lúc năm tuổi rưỡi đến đổi lấy vài chỉ thuốc phiện đã chết?
"Ông ta chết rồi!".
Tôi lầm bầm nhắc lại, lòng chẳng nghĩ gì cả. Đúng thế! Không thể vui vì tôi mang họ của ông, cũng không thể buồn vì ông ta chết đi, nghĩa là tôi không phải làm trâu nữa.
Bước chân tôi về đến đầu sàn, mẹ kế mải sụt sịt than khóc nên quên chú ý đến tôi. Cô Hoa kéo tôi ra, cái kéo tay quá đà làm ống tay áo của tôi rách xoạc. "Mặc kệ" - bụng tôi réo lên "ọc, ọc" vì từ hôm qua đến hôm nay làm quần quật mà mới ăn một nắm cơm độn ngô bé bằng quả trứng gà. Thoáng chau mày khi nghe âm thanh ấy, chừng hiểu ra, cô xót xa:
- Sao khổ thế hả con? Vào đây, cô xới cơm cho mà ăn.
Run run nhận bát cơm có miếng thịt lợn ở trên, các giác quan trong tôi chợt thức. Không phải vì đã quá lâu không được nhìn thấy cơm trắng và ngửi thấy mùi thịt, mà vì bàn tay ân cần của người đàn bà hàng xóm gợi nhớ lại bàn tay của mẹ xưa thường vỗ về tôi.
- Đấy! Các ông, bà, chú, bác nhìn đi. Bố nó chết mà nó có biết thương, biết xót gì đâu, chỉ cắm mặt cắm đầu ăn như con chó, con lợn.
Mọi cảm xúc trong tôi tê điếng, chết lặng trong tiếng chửi chát chúa, cay nghiệt vút lên từ đôi môi thâm sì của dì ghẻ. Lẽ ra tôi phải đặt bát xuống và bỏ đi, nhưng bản tính ngỗ ngược trỗi đậy trong thằng tôi ương bướng, giục tôi cầm bát lên, và lấy và để trong ánh mắt hung hãn của bà ta. Tôi cười thầm vì nghĩ mình dã làm cho bà ta tức điên. Giá tôi được nghe mẹ kể về mụ phù thủy ác độc trong cổ tích, để tôi có thể ví với bà ta. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ bà ta giống con ma cà rồng xuất hiện trong những câu chuyện kể mà lũ bạn chăn trâu thường dọa nạt nhau.
Bố chết. Chiều. Tôi lang thang trên quả đồi sau nhà. Không còn đi làm thuê cho nhà nào nữa, giờ tôi mới tin là bố đã chết. Rồi tôi thấy lố nhố những người mặc áo đen dưới con đường dốc, tiếng thằng Sơn đã sát bên tai.
- Pao, Pao, mày không biết gì à? Dì ghẻ mày đang đưa người Thái ở vùng thấp về, bà ấy định bán mày làm con trâu, con ngựa cho họ đấy! Trốn đi.
Tôi trợn mắt nhìn nó, không hiểu. Rồi tôi chợt hiểu ra. Quá sợ rồi những ngày bố mang tôi đổi lấy thuốc phiện. Tôi cắm mặt chạy. Không ngẩng lên. Không dám suy nghĩ. Một, rồi hai ngọn đồi. Tôi phải chạy thật xa bản thôi! Trí óc non nớt bảo vậy, đôi chân cuống cuồng. Tôi cứ chạy, chạy mãi.

Tôi choàng tỉnh dưới một gốc táo mèo quả còn xanh lét. Tôi đói, mắt hoa lên, chân mỏi rã rời. Tôi trèo thoăn thoắt mặc cho gai táo mèo cào thịt da xước xác - với tôi thế đã thấm gì?  Quả táo mèo chua chát đượm vị nơi đầu lưỡi, nuốt xong rồi để lại dư vị ngòn ngọt khó quên.
Đằng xa, một người đàn ông và hai cậu bé đi tới bác trai hỏi thăm tôi, cũn lũ trẻ thỡ nhìn tôi ngơ ngác. Tôi không biết tiếng phổ thụng nên chỉ ú ớ ra hiệu kể với bác vì sao tôi ở đây và nghe được bập bõm những điều bác nói. Bác rủ tôi cùng về huyện vì xưởng mộc bác đang làm cần một đứa trẻ phụ việc, hai đứa trẻ đi theo bác là em Hùng và Mạnh ở nhà không có bàn tay chăm sóc của bác gái. Tôi chậc lưỡi, giờ tôi còn biết nơi nào để đi? Tôi không có nhà và trực giác của tôi thằng nhóc vô học tám tuổi thúc giục, mách bảo tôi nên đi theo bác. "Bố Minh" đó là tiếng Việt đầu tiên bác dạy tôi. Bác lắc đầu nhìn bộ quần áo nhuộm chàm vá đụp đầy rận với ghẻ và đôi chân bốn mùa cắm xuống đồng ruộng của tôi. Hôm sau, bác ra hàng bách hóa mua về một cái áo trắng, quần đen và một đôi dép cao su rồi bắt tôi cắt tóc, tắm rửa, gội đầu. Tôi thay đồ mới xong đã thấy tiếng cuốc vang lên ở sau vườn. Bác đang đào một cái hố chôn bộ đồ rách rưới của tôi xuống đó. Tôi òa khóc khi bác lấp đất. Hình ảnh trở lại với tôi lúc đó là tiếng khóc của em tôi khi mẹ bị cuốn vào manh chiếu, thằng bé cố sức lăn vào đòi bú. Tôi khóc - vừa mừng, vừa tủi.  Cuộc - đời - không - tuổi - thơ của tôi đã chết rồi! Tôi hôm nay là Pao, con trai của bố Minh, anh trai của hai em Hùng và Mạnh, không cần đến cả lễ đổi tên bắt buộc của con trai dân tộc Dao khi tròn mười ba tuổi. Tôi tưởng mình mơ - tôi cười, tôi khóc. Nửa đêm, tôi không dám ngủ. Tôi giật mình thon thót, sợ rằng nếu thiếp đi, sáng dậy tất cả chỉ là mơ. Tôi gối đầu lên đôi dép cao su, rồi lại ôm lòng vì sợ nửa đêm có kẻ lẻn vào lấy đi mất…


*    *    *

       Cô gái mặc áo đỏ đi giữa mùa đông cao nguyên lách qua đám người chen lấn vào chợ phiên. Ngoài cổng chợ, chiếc xe láng cóng mở sẵn cửa chờ cô. Người đàn ông tóc muối tiêu khi nhìn thấy những quả táo mèo trong túi bóng trên tay cô gái, đôi mắt ẩn sau cặp kính râm phút chốc cay xè.
     Chiếc xe dừng bánh ở khu đồi đá. Ba ngôi mộ nằm chính giữa lô xô đồi to đồi nhỏ đá bạc màu với thời gian. Những ngôi mộ tạo hình bằng chi chít đá. Tuyệt nhiên không có tên tuổi, quê quán hoặc khung ảnh thờ. Bằng thái độ trang nghiêm như khi đến dự những Hội nghị lớn, người đàn ông sang trọng cúi đầu vái lạy và cắm những thẻ hương cô gái mới đốt vào từng kẽ đá. Cô gái không nhìn cha, trước mắt cô những vòng hương cong queo đang vẽ hình vu vơ trong không gian, uốn cong vút dấu hỏi lên nền trời mà cha gọi là Quê Hương.  

                                  PHY
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương

Cảm ơn chị Nhật Lệ đã động viên và ủng hộ em trong công việc làm từ thiện. Em bận quá nên trả lời chị không kịp thời à, chị thông cảm cho em nha
Em đã đọc truyện ngắn của cháu Hải Yến rồi chị ạ. em sẽ có cảm nhận về truyện này sau chị nhé.
Kính chúc chị khoẻ mạnh và nhiều niềm vui.

em Mai Nương
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương


TRUNG THU 2010


Mùa trung thu năm nay tôi lại vui mừng hạnh phúc trao đi tình cảm của mình và bạn bè ở Nhịp Cầu Tình Thương dành cho các em nhỏ mồ côi nghèo khó .

Suy nghĩ của tôi bao giờ cũng muốn tổ chức trung thu cho các em nhỏ trước ngày rằm để cho các em còn có thêm thời gian vui với những món quà mà các em nhận được vì vậy tôi thu xếp công việc của mình và tổ chức sớm cho các em ......ngày hôm qua khi tổ chức trung thu cho các em nhỏ trời nắng to và ảnh trăng tròn cao vời vợi với một trời đầy sao sáng lung linh, sáng nay khi ngủ dậy thấy trời mưa và tôi bất chợt mỉm cười bởi thật may nếu tôi tổ chức cho các em nhỏ vào đúng ngày hôm nay thì trời mưa chắc chắn sẽ mất vui và ý nghĩa .


Quà trung thu dành cho các em nhỏ là tấm lòng của một chị có tấm lòng nhân ái ở trên diễn đàn, của Mai Nương, của học trò của tôi, của anh TƯỜNG THUỴ và anh HÙNG truyền hình TVT1 .

TẤT CẢ ĐỀU YÊU CẦU KHÔNG CÔNG BỐ SỐ TIỀN PHẢI CHI CHO CÁC EM NHỎ RA SAO NÊN MAINUONG1 SẼ KHÔNG ĐƯA HOÁ ĐƠN MUA QUÀ LÊN ĐÂY .


MAI NƯƠNG MỜI CÁC BẠN XEM BUỔI TẶNG QUÀ CHO CÁC EM NHỎ TRUNG THU 2010
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương



Lúc nhỏ đối với tôi trung thu được mặt nạ và đèn lồng là cả một niềm hạnh phúc ..........mặc dù trong số danh sách chọn ra 100 em từ mẫu giáo đến cấp 2 . Nhưng số quà như mặt nạ, đèn lồng, trái cây, bánh kẹo, bim bim tôi đều mua nhiều gấp đôi thành 200 suất quà để tặng cho các em nhỏ thêm nữa .


CÁC EM NHỎ MỒ CÔI NGHÈO KHÓ ĐƯỢC TẶNG RIÊNG THÊM SÁCH VỞ, BÁNH TRUNG THU VÀ TRỐNG, ĐỂ ĐỘNG VIÊN CÁC EM VƯƠN LÊN TRONG HỌC TẬP VÀ CUỘC SỐNG ........!!!


Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương

7 giờ 30 phút cả đoàn tập trung ở nhà tôi và lên đường, 10 giờ trưa là có mặt tại PHỦ LÝ và lúc này mới ăn sáng bằng món bánh đa cua đặc sản vùng quê thiệt là ngon và hấp dẫn .


Đóng gói từng phần quà, lắp 200 đèn lồng tại sân trường canh địa điểm tổ chức trung thu:
http://farm3.anhso.net/upload/20100925/08/o/anhso-084558_6de759ef.jpg   

http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/3cfd3b63.jpg

http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/4c797cc9.jpg
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

@Mai Nương
Gấp Đôi


Nếu mình đi tìm cho mình hạnh phúc
Hạnh phúc đến thì chỉ có một thôi.
Tìm và đem hạnh phúc cho người khác
Hạnh phúc mình sẽ nhận được gấp đôi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mai Nương

Trước khi lên đường tôi nhắc nhở các bạn, và học trò của mình đi lại phải cẩn thận và không đi hàng 2 tốc độ xe phải hạn chế đi chậm để bảo toàn an toàn giao thông, nếu ai không chấp hành thì nên ở lại nhà, vì vậy học trò của tôi đi lại rất cẩn thận làm anh bạn của tôi nói em MAI NƯƠNG nói học trò vâng lời quá ha các em ấy thanh niên mà còn đi lại cẩn thận hơn cả anh nữa, nghe anh nói làm tôi bật cười và nói với anh em nói mà các em ấy không nghe lời nữa thì hỏng hết bánh kẹo hả anh và tôi cười thiệt vui ........hhhhhhhhhhhhhiiiiii...


Buổi trưa về đến nơi, em LY học trò khuyết tật học nghề miễn phí của tôi đã ra trường hành nghề, cùng bạn của mình đã từ THANH HOÁ ra và tôi chia mọi người mỗi người một việc, em thì làm cơm trưa, em thì rửa trái cây sạch sẽ đề phòng có thuốc bảo vệ hoa quả, để khi tặng cho các em nhỏ các em mà ăn ngay tôi cũng yên lòng vì trái cây đã được rửa sạch sẽ ..........ăn trưa xong cả đoàn ra trường học cấp hai chuyển bị quà tặng cho các em nhỏ .

Cả đoàn gồm 15 người và 10 em học sinh tại xã chuyển bị quà cho lên công việc chuyển bị tiến triển tốt đẹp ........nhìn những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên các bạn và học của cùng các em nhỏ cấp 2 làm tôi thấy thật là vui những giọt mồ hôi của tình cảm thương yêu trìu mến ........!!!

http://i881.photobucket.com/albums/ac14/mainuong2009/d4beeacc.jpg
Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 11 trang (102 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối