Trang trong tổng số 4 trang (40 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Chung chiêng

con mắt trái
vẫn mở từ sáng qua
thằng mắt phải
chẳng nhắm lại một phút nào đêm nay
động trời đất lên cơn say
thở ra toàn gió
để cho hai đứa nó
chẵn lẻ hoài cả đêm
ngó đồng hồ thấy đã sêm sêm năm giờ sáng
lỗ mũi lúng liếng xôi bún phở gà pa-tê trứng vịt lộn
phốp pháp những bìa đậu thiếu nữ
lên men từ tổ ong
những cái kim ngắn dài õng ẹo lòng vòng
thời gian đi cà nhắc
con nhặng xanh nghỉ cánh
chợt bắn lên như lò xo vì tồ-tồ
mưa
...

(27.09.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Mùa thương

hai đứa nắm tay nhau đi đến mùa thu
anh biến mất phía cuối con đường bụi đỏ
giữa ồn ã phố đông dòng người hối hả
em ôm cả mùa thương
nặng bước
về
...
rồi ngày mai anh sẽ cùng ai đón đợi bình minh
những đám mây xa rồi vẫn còn biết thương nhau
nhiều lắm
cắn nát cả nhớ nhung
cái tên nào anh sẽ gọi lên mỗi khi chiều ngưng
gió thổi tắt đi ngày tháng
Mặt Trời trước khi rụng còn gắng đợi Trăng cho đến màng khuôn mặt
đỏ au như vết thương
...
em chẳng thể nào vá lại được bầu trời đêm
sau sao băng thường có vài vết rách
...

(03.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Viết cho những cái cây ngày thiếu nắng

những cái cây
từ khi sinh ra
đã xỏ chân vào chiếc giày khổng lồ của mình
là mặt đất
...
những cái cây
sống đời chật vật
ngày
lại ngày
ngóng về phía đông
...
cái giá phải trả cho sự chờ đợi
là những nỗi đau không lời
cuồn cuộn chảy trong thân
rồi ụ lên thành những cái bướu
nhỏ
to,
là những bàn tay chưa kịp gân guốc với gió mưa
đã chột
vì nhớ nắng.
cái giá phải trả cho sự im lặng
là cô đơn.
những cái cây:
chẳng mỉm cười với giọt sương còn cố ở lại với mình giây lát trong sớm mai.
chẳng lưu luyến làn khói chiều đang gắng gượng níu lấy từng mảnh lá
những tháng ngày rệu rã.
chỉ vui khi nắng về.

một chiếc lá vừa theo gió bay đi trong cơn mơ
có ai cảm thấy mình mất mát?
...

(06.10.2008)
____________________
@(làngNứa): Nhầm??? Là sao ạh???
@(Khách): Nhắn Cỏ-Phụng chi rứa? Mình có nói chi đâu ":) Bụng dạ chẳng rỗi sầu. Chỉ là không hứng thú.
@(Hoa Phong Lan): Em chào lão ạh! Trước hết, phải tri ân lão đã nhọc lòng từ chủ đề kia theo tận sang tận đây chỉ vì... quan tâm đến em ":) Cái chuyện "bác" với "cụ" (với cả "lão" nữa) rắc rối thật, lão nhỉ. Thế, em vẫn bảo tiếng Việt mình nó phong và phú là vậy! (Phong phú đến thế mà lũ con Lạc cháu Hồng bây giờ chưa rành câu chữ mẹ đẻ đã toàn lo sính ngữ với ngoại ngữ, em cũng thấy lạ.) Mà phàm cái gì đã phong phú, đa dạng thì cũng dễ dẫn đến tranh cãi vì lẽ mỗi người một vẻ, mười phân chệch mười, tôi hiểu phần tôi, phiền gì đến chú. Đấy, sự thể nó thế! Cái việc người nghe/đọc thấy khập khiễng vì câu chữ người nói/viết thì âu cái lỗi phần lớn vẫn là tại người nói/viết vì chung quy anh nói anh viết cốt là để người ta nghe thuận tại đọc thuận miệng thế mà anh cứ khư khư ôm cái tôi, câu chữ vị cá nhân mãi há chẳng phải để người đời phiền trách.
Thế, chẳng biết từ bao giờ em bị nhiễm cái bệnh dài dòng văn tự này ":) (có lẽ là từ khi bắt đầu thấy nhớ tiếng Việt), nhưng ngắn gọn lại là em sẽ chú ý dùng "bác" với thiểu số người nghe/đọc và "cụ" với đa số còn lại, lão ạh. Cảm ơn lão đã nhắc nhở!
Mà lão này, em trích Hoàng Linh thi không phải vì chữ "cụ" mà vì chữ "hi hữu" đấy chứ! Còn chuyện họp họ tộc, em đây bạc phận, chưa một lần trải nghiệm nên cũng chẳng rõ ^.^ (nhưng đọc một số tiểu thuyết nước ta thì quả là có thấy thế.)
Còn về cái nít-nem hay, gọi hàn lâm chút, bút danh của em: Tam Diệp Thảo thì quả quốc ngữ của mình gọi nó là Cỏ ba lá, hay dân dã hơn thì gọi là Cây me đất (còn nếu sính ngữ thì họ gọi nó là Clover hay Semanggi). Tam Diệp Thảo/Clover là tên gọi chung cho khoảng 300 loài họ đậu thuộc chủng Fabaceae, tên khoa học của nó là trifolium, hay trefoil - thể hiện đặc điểm chung của họ này là thường chỉ có 3 lá mỗi nhánh... Nhưng nếu em cứ phân tích theo khoa học thế thì chết mất cái thi vị, lão nhỉ ^.^
Với em, Cỏ ba lá tượng trưng cho ba điều mà một người cần phải có: Bàn tay-Khói óc-Trái tim hay Lao-Trí-Tâm. Còn với lá thứ tư, em xem nó là: Quà tặng hay chữ Tài. Có thể chỉ 1 lá, 2 lá, 3 lá, hay 4 lá (hoặc nhiều hơn 4), lá này hay lá khác, tuỳ vào mỗi người nhưng với em: Lao-Trí-Tâm chắc là có đủ 3 lá ":) (còn Tài thì em chịu). Thế. Còn từ ảnh hưởng của tiểu thuyết, phim truyện và thi ca thì Tam Diệp Thảo tượng trưng cho: Tình Yêu-Hy Vọng-Niềm Tin và lá thứ 4 là dành cho May mắn. Có một bài thơ về Cỏ bốn lá, thế này:
  I know a place where the sun is like gold,
  And the cherry blooms burst with snow,
  And down underneath is the loveliest nook,
  Where the four-leaf clovers grow.

  One leaf is for HOPE, and one is for FAITH,
  And one is for LOVE, you know,
  And GOD put another in for LUCK --
  If you search, you will find where they grow.

  But you must have HOPE, and you must have FAITH,
  You must LOVE and be strong -- and so --
  If you work, if you wait, you will find the place
  Where the four-leaf clovers grow.
                         (Ella Higginson)


Dạo này em cũng đi tìm Cỏ bốn lá, lão ạh ":) (Em cũng là một otaku, và em lậm bộ manga Hachimitsu to Kurōbā [Honey and Clover] lắm lắm...) Thế. Còn Hán tự của Tam Diệp Thảo, vì quán net bên đây chẳng có front chữ thích hợp nên em cũng chẳng biết lão viết có đúng hay không ^.^ (nhưng Tam = san, Diệp=không nhớ - hình như có bộ thuỷ, còn Thảo=zao)

Tam Diệp Thảo đã viết:
Loài cây ấy nở hoa khi chưa ra lá
...vào tháng 3.
Và rồi cháy hết mình trong trọn vẹn tháng 4
bằng thứ lửa đầy mê hoặc
để rồi đến tháng 5, quả mọc trên cây, hiền ngoan sau cả tháng trời nổi loạn.


(15.03.2008))
_______________________________
Nghe bảo tên là Giang, gọi là Ngỗng, người Hà Nội. Biết nhau qua thế giới ảo những dãy số nhị phân chẳng được bao mùa, lại thêm cái tính nửa vời của bản thân nên một chút thông tin cũng chẳng rõ. Thôi, cứ gọi là Bạn.
Những dòng Bạn viết trên blog, tớ sửa cái này, gõ cái kia, rồi lưu cả vào đây, có lúc nào Bạn chịu khó dò tìm trên mạng để lạc vào thì xem như quà tớ gửi nhé.
(Mà cũng chả biết những dòng viết này có được gọi là "thơ"... )
Cái này không phải thơ của em (chỉ là em thấy hay hay nên giới thiệu thơ của một nhỏ bạn quen qua mạng thôi), và cũng chẳng rõ bạn ấy đang tả cây gì (nhưng chắc chắn không phải là Tam Diệp Thảo vì Tam Diệp Thảo là loài cỏ dại mọc quanh năm lão ạh). Em đoán cái cây mà Ngỗng tả là cây phượng, một cây phượng trụi lá trước nhà bạn ấy chẳng hạn: cháy rực chia ly từ những tháng ba dài mãi sang tháng bốn để rồi tháng năm về kết hiền ngoan những chùm quả xanh xanh. Mà cũng có thể bạn ấy chả tả về cái cây nào ^.^ mà chỉ là đang nói về mình hay một ai đó. Lớp trẻ tụi em lúc này điên lắm lão ạh. Chẳng biết rõ nắng mưa đâu.
Thế, em đặt chữ kết sau một chuỗi dài dòng ở đây.
Chúc lão cười (dù răng chẳng biết có còn)!
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Phong Lan

Tam Diệp Thảo đã viết:
Với em, Cỏ ba lá tượng trưng cho ba điều mà một người cần phải có: Bàn tay-Khói óc-Trái tim hay Lao-Trí-Tâm. Còn với lá thứ tư, em xem nó là: Quà tặng hay chữ Tài. Có thể chỉ 1 lá, 2 lá, 3 lá, hay 4 lá (hoặc nhiều hơn 4), lá này hay lá khác, tuỳ vào mỗi người nhưng với em: Lao-Trí-Tâm chắc là có đủ 3 lá ":) (còn Tài thì em chịu). Thế. Còn từ ảnh hưởng của tiểu thuyết, phim truyện và thi ca thì Tam Diệp Thảo tượng trưng cho: Tình Yêu-Hy Vọng-Niềm Tin và lá thứ 4 là dành cho May mắn. Có một bài thơ về Cỏ bốn lá, thế này:
  I know a place where the sun is like gold,
  And the cherry blooms burst with snow,
  And down underneath is the loveliest nook,
  Where the four-leaf clovers grow.

  One leaf is for HOPE, and one is for FAITH,
  And one is for LOVE, you know,
  And GOD put another in for LUCK --
  If you search, you will find where they grow.

  But you must have HOPE, and you must have FAITH,
  You must LOVE and be strong -- and so --
  If you work, if you wait, you will find the place
  Where the four-leaf clovers grow.
                         (Ella Higginson)


Dạo này em cũng đi tìm Cỏ bốn lá, lão ạh ":) (Em cũng là một otaku, và em lậm bộ manga Hachimitsu to Kurōbā [Honey and Clover] lắm lắm...) Thế. Còn Hán tự của Tam Diệp Thảo, vì quán net bên đây chẳng có front chữ thích hợp nên em cũng chẳng biết lão viết có đúng hay không ^.^ (nhưng Tam = san, Diệp=không nhớ - hình như có bộ thuỷ, còn Thảo=zao)


Cái đoạn liên hệ của ông em về "Lao - Tâm - Trí", rồi "Tình yêu - Hi vọng - Niềm tin" hay thật đấy!

Cái bài thơ tiếng Anh ấy, hiểu thì hiểu được, nhưng tiếc quá lão không đủ trình độ ngôn ngữ để có thể cảm được cái hay của nó.

Còn về font chữ, nếu ông em có máy xài riêng thì có thể cài thêm phần support ngôn ngữ Á Đông của Windows là xem được đấy.

Hê hê... ông em còn xưng em với lão thì răng lão còn chưa rụng nổi đâu.

Chúc vui!
Có ai còn nhớ kẻ xích lô
Lãng mạng phong lưu thích đưa đò
Tóc bạc râu dài chừ thấm mệt
Nhìn thấy cháu đẹp chẳng dám ho ... he ... he
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Nếu… thì… ngày… và đêm…

mọi cánh cửa đều đã đóng kín
người đàn bà
giữa nhà
một mình ngồi
khóc
từ nay mặt trời thôi mọc
từ nay mặt trăng thôi lặn
đêm mặn lắm
bóng tối cướp con gái bà về
làm dâu
...
trong căn phòng nhỏ
đôi mắt
nghe

(20.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Câm như nắng

9 giờ sáng
các cái miệng đã dắt nhau đi làm
chỉ còn lại cái đồng hồ
và cô ca sĩ trong radio xa xa
là phát ra tiếng động
ngày trễ tràng

đánh sạch 28 cái răng không khôn
phủi bụi cẩn thận tất cả chỗ lông mi lông mũi
giấu mình trong chiếc áo đen
rồi trốn tiệt vào tiếng nhạc vay mượn bên nhà hàng xóm
tuyệt nhiên không một mùi hương

ngày cuối thu
chiếc sô pha không đủ ấm
thấy mình câm như cơn nắng già

(21.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Nếu còn có ngày mai
(gửi chị và mùa thu)

nếu còn có ngày mai
đừng hỏi em về bầu trời của những ngày cuối thu chị nhé
những con chim đã cướp nắng của chúng ta rồi lén lút bay đi thật khẽ
chỉ để lại vầng trăng
cong queo như món nợ đời
phải trả

nếu còn có ngày mai
mùa đông
cứ để em giữ lại những chiếc áo bông u ám trên cao kia cho riêng em
giữ lại cả màu xám ngoét như tảng thịt ôi trong phiên chợ cuối
chẳng ai thả diều khi gió mùa

đôi mắt mẹ
dòng sông đã thôi mùa lũ
đê đập vỡ cả rồi

khuôn miệng cha
viên đá dẹt
chẳng thể nào nứt ra

chị đừng ngồi bó gối sau nhà
và đếm từng bước chân qua
mỗi khi chiều xuống

nếu còn có ngày mai
em sẽ kể chị nghe về một người đã làm cho em cảm thấy mình bé nhỏ

(24.10.2008)
_________________________
@[HoaPhongLan]: thế em bảo răng em chỉ còn sót lại vài cái để khoe thì răng lão có còn không nhỉ ":) Cái sự vui, có chúc hay không thì nó vẫn hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lão ạh!
An!
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Như chưa bao giờ

ngày nào cũng vậy
đoạn đường này - chỗ rẽ ấy
hai hàng cây bên đường
được đo độ dài bằng một đoàn người
tắc

cô gái treo trên mặt một cái nhăn trán rất sang
anh chàng kiểm tra tư cách trong kính chiếu hậu

năm phút
em bé áp mặt vào lưng mẹ để tránh mùi xăng xe
những người đi bộ trên vỉa hè phần lớn đều vung tay nhặng xị

bảy phút
ai đó nhận ra người quen
ông lão phun ra một cái khạc rất nghệ thuật

chín phút
bác tài bước tới ngó nghiêng
vợ chồng nhà kia bồng bế con xe vượt qua làn ranh sang phía của những con người đang không làm nhiệm vụ
đoàn người vẫn tiếp tục đo đường

mười ba phút
tất cả những cái mũ bảo hiểm đều không có tai
...
lớp kính màu thu lại
một cái đầu sốt sắng thò ra
cách nhiều lần tầm vẫy của một bàn tay phía chân trời xa
chiếc máy bay nhỏ như con ruồi vừa cất cánh
mà tiếng động cơ xé lòng

(23.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Xóm

nếu một ngày những bức tường đột nhiên có tai
chúng sẽ ước giá mình bị điếc
nhiều người đàn bà mặc váy cho cái miệng
đẻ ra toàn thứ dị hình

sớm nay con gà không cần gáy

(28.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tam Diệp Thảo

Giá mà nơi tôi ở có một hộp màu

giá mà nơi tôi ở có một hộp màu

tôi sẽ vẽ dòng sông màu thiên thanh
con cá bạc quẫy mạnh làm mùa thu vỡ vụn
tôi vẽ một cái cần ngắn ngủn
và lưỡi câu
không màu

tôi sẽ vẽ bầu trời màu cỏ may
những đám mây rách bươm cần lắm một bàn tay vá lại
tôi vẽ một cánh diều bải hoải
và sợi dây
không màu

giá mà nơi tôi ở có một hộp màu

tôi sẽ vẽ màn đêm màu thương yêu
nỗi nhớ tách lá mầm rồi nảy ra thật nhiều những giấc mơ dang dở
tôi vẽ một bàn tay trăn trở
và một tôi
không màu

(29.10.2008)
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi.
(Olga F. Berggoltz)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 4 trang (40 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] ›Trang sau »Trang cuối