Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [48] [49] [50] [51] [52] [53] [54] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Rào-Nam

TỈNH TÁO YÊU THƯƠNG

Em đừng mang lo lắng đến cho anh
Bởi trong đó, em một phần có lỗi
Anh không thể đơn phương làm em tội
Mà tình yêu đến từ cả hai bên.

Em bảo anh lạnh lùng tại bên em
Sao em không nghĩ theo chiều ngược lại?
Tình cảm ngọt ngào nhưng chia phải trái
Em cũng cần tỉnh táo giữ cả hai.

Bao cô gái đều cũng nghĩ như em
Cũng trách mọi chàng trai là lừa dối
Ai bắt họ rơi xuống vực tội lỗi
Xét cho cùng, kẻ đồng loã thua chi.

Bởi mọi người thương xót phận nữ nhi
Nên im lặng để phía em lên tiếng
Sự công bằng không bao giờ đồng cảm
Chính lạnh lùng lại kết bạn yêu thương.

20-9-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

GỬI MÙA THU CHUNG

Mùa thu về, gửi lại lối đi chung
Con đường vốn nhỏ lại càng bé nhỏ
Cỏ trong sương thoáng hình em ở đó
Như giọt đời khóc mãi nhớ mùa thu!

Mây ngang trời neo lửng nỗi tâm tư
Nắng chờ đợi cơn gió mùa se sắt
Thổi vào lòng lối yêu thương đã chật
Lại bồi hồi thắt hoài cảm xa xưa.

Phơi trần ai mà lạc lối chiều mưa
Mơ rơi vãi đau lòng người cúi nhặt
Thời gian men theo cành khô khốc
Nhắc mùa thu đếm lá bải hoải lay.

Đất trời se hơi ấm qua bàn tay
Chút an ủi cho lạnh lùng hoài niệm
Cắt đôi mùa thu một lời xao xuyến
Chen một chiều vô cảm lối đi chung.

22-9-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

CHUYỆN MƯỜI NĂM

Ta vẫn tìm em giữa trời mây trắng
Khúc giao ca mười năm hát mười năm
Thiên tình cũ trong vòm cây lá rũ
Mảnh trăng non tựa mãi ánh trăng rằm.

Nghe đâu đó thời gian mòn khắc khoải
Mài vào không gian nét buốt dầm dề
Mưa dịu xuống những giọt đầu ngọt thế
Mà mười năm đọng tràn góc lê thê.

Nơi tĩnh lặng cũng là nơi giá lạnh
Ta đi qua với hờ hững bước đầu
Em quay lại có thấy trời mây nước
Hỏi người xưa lối đi đâu, về đâu.

Mười năm xa? Ngắn ngủi chứ bao lâu
Mà thăm thẳm trong lòng người vạn dặm
Những ngã đường hun hút vào cặm cụi
Tiếng tơ rơi đan lơ đễnh dối lừa.

Ta một mình tìm đến những ngày xưa
Em một mình ôn lại thời lỡ bước
Ta miệt mài vẽ vàng son thuở trước
Em miệt mài nhắc nhớ khoảng trời quên.

Kỷ niệm ùa về dự dội, dịu êm
Ta gọi đó là giọng thời cun cút
Yêu bao nhiêu cũng chỉ là một chút
Đủ hờn, quên theo sớm nắng, chiều mưa.

Con đường về rắc mười năm lưa thưa
Trên nẻo cỏ vắng những ngày mưa nắng
Trên mép đêm thiếu bóng em thầm lặng
Và bình minh không háo hức người, ta.

Em nghe kể mười năm, có nhận ra
Thời ép lá lên bùi ngùi trang nhớ?
Đón vô tình nên thành ra bỡ ngỡ
Để ngậm ngùi tiếc nuối đuổi sau lưng.

Mươi năm rồi, hoa cỏ đã lặng thinh
Không còn kể chuyện đơm mầm thuở trước
Nhưng em ơi, có thể nào quên được
Chuyện mười năm trong chuỗi nhớ mười năm.

24-9-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Mọi thứ dường như đến đỉnh rồi
Thế giới đa cực, bước nữa thôi!
Ta thời cạn kiệt, lo chộn rộn
Long đong gánh vác, nợ đâm chồi.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

ĐÊM MÙA THU

Thoảng thoảng hương hoa sữa
Lơ lửng vào sương đêm
Hình như thu đang mỏi
Ghé lưng ngang bên thềm.

Khuya giấu vào vòm lá
Dàn đồng ca xạc xào
Giọng buồn con dế cỏ
Nhấp nháy khóc trời sao.

Tiếng thu nghe lao xao
Như hồn xưa vọng lại
Đêm chuyển mình sóng soãi
Trên vầng trăng non tơ.

Hương hoa như làn mơ
Khoác hờ vai thiếu nữ
Nửa thu chừng chưa đủ
Vẫn đợi chờ mênh mang.

29-9-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

http://img.khoahoc.tv/photos/image/072012/03/rainbow1.jpg

ÁNH SÁNG CONG TRÊN CON ĐƯỜNG THẲNG

Chỉ là điều quen thuộc ta gặp hàng ngày
Ánh sáng cong trên con đường thẳng
Chân trời gần,
Chân lý thì vô vọng!
Toạ độ nào tuyệt đối nói ta nghe.
Những hệ qui chiếu cứ lần lượt diễu qua
Phép biến hình bảo giác không còn quan trọng
Toán tử chu kỳ cũng tương đương vô tận
Thăng trầm như lối quen thuộc hàng ngày.
Người tỉnh chê người say
Người say loay hoài người tỉnh
Rốt cuộc cả hai đều không nhìn về cái đúng
Cuộc thảo luận vô duyên!
Có lẽ chân lý thuộc về đưa trẻ sơ sinh
Chỉ nhìn thấy bàn tay khua trước mặt
Tai còn ù chẳng nghe gì được, mất
Chỉ tự mình tồn tại với bản năng.
Những đường cong uốn lượn từ ngàn năm
Những phương trình nay đúng, mai sai trái
Ta chợt hiểu không gì là mãi mãi
Ánh sáng vẫn cong trên lối thẳng hàng ngày.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

GỬI NHỚ ĐẾN MÙA XƯA

Có một mùa gửi nắng đến bên em
Em gọi đó là mùa dĩ vãng
Có ngọn lá vàng theo gió lãng đãng
Em gọi là ngọn lá mùa xưa.

Ta cẩn thận nhặt nắng trong mưa
Em chỉ bảo, giọt khóc thời nông nổi
Nhớ hay quên, cũng chỉ là phút vội
Sự thật là một khoảnh giấc mơ đời.

Lại mùa thu và lá úa cứ rơi
Lại thăm thẳm điệu sầu bao năm trước
Ta và em có bao giờ nhặt được
Ngọn lá vàng gửi nhớ đến mùa xưa?

30-9-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

ĐÃ BIẾT VÀ ĐÃ HIỂU

Ta hiểu thêm những điều ta đã hiểu
Và biết hơn điều đã biết hôm nay
Băn khoăn hơn những lo âu hiện tại
Trăn trở tương lai bởi vụng dại tháng ngày.

Ta hiểu thêm nắng qua mùa mưa bão
Hiểu thêm sức mạnh trước kẻ độc tàn
Hiểu thêm mềm dẻo sau thua phút cuối
Hiểu thêm bạn đời sau những lo toan.

Hiểu hơn màu xanh sau rừng tàn lụi
Hiểu thêm sông khi biển lớn tháng ngày
Hiểu thêm người sau lời hay, vẻ phải
Hiểu bầu trời sau bụi khói phảng bay.

Biết nhiều hơn cái gọi là chân lý
Cũng ngã đau khi vấp phải mạnh, giàu
Hiểu rốt cuộc số không là tất cả
Thiếu mình, không gian vô tận có sao đâu.

Điều đã hiểu khoét sâu điều đã biết
Để lộ ra những phải, trái, hơn, bằng
Vàng, voan, gấm không thay điều hướng thiện
Lẽ cuối cùng, hiểu hạt cát ngàn năm.

2-10-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

SỰ TRẢ THÙ CỦA VĨNH CỬU

Chợt bình yên thoáng nghe
Sự trả thù của vĩnh cửu
Nhẹ nhàng trên những bông hoa chớm nở
Nặng nề trong chùm quả chín lẳng lơ.

Sự trả thù đến từ nắng, mưa
Từ những cơn gió mùa cay cú thành bão tố
Từ sự vô tâm của con người trên cuộc sống đồng loại
Và thờ ơ trên mọi luận lẽ chung.

Sự trả thù vĩnh cửu đến khốn cùng
Manh áo rách chỉ tố cáo vài nguyên tử vô cảm
Chiến tranh và hoà bình không còn ranh giới
Bởi ganh đua giành chân lý vô hình.

Vĩnh cửu âm thầm hành động lặng thinh
Không nói nhưng nhân loại cười đầy nước mắt
Tiết kiệm niềm tin trong đức tin vụt tắt
Đêm ngày ra sức vắt kiệt những màu da.

Sự bao dung vĩnh cửu không còn vị tha
Chỉ còn những biểu tượng nhị phân nhảy múa trong tâm trí
Vĩnh cửu cười nhạo con người không còn ý nghĩ
Chỉ biết đọc theo chuyển động ngón tay.

Sự trả thù của vĩnh cửu thời tỉnh, thời say
Những thị giác cay đắng và vị giác xao xuyến
Như biến đổi gien quá trình dài uyển chuyển
Vĩnh cửu biết loài người nào có hay!

5-10-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

ĐỂ MÙA THEO GIÓ ĐI XA

Ta sẽ về nơi ấy có em thôi
Rắc lá đỏ lên những ngày da diết
Con đường vắng qua những mùa tiễn biệt
Sương trắng buông ngơ ngác một góc trời.

Ta trở về nhặt đếm lá thu rơi
Hong kỷ niệm bằng nắng chiều phảng phất
Hương cuối mùa như là hương của đất
Thoang thoảng rơi vào mắt ướt xa xưa.

Ta nhìn vào mắt ấy như mùa mưa
Nối hai ngã bằng hoài sông thương nhớ
Sóng vồn vã mà ửng lên bỡ ngỡ
Để hoàng hôn cháy mãi đến mênh mông.

Em trở về có nhớ thuở ấy không?
Cũng mùa thu và mưa giăng lưới bạc
Ta ngại ngần sợ thêm lần đi lạc
Vào hương xưa mà ngỡ suối thiên thai.

Trăng tháng mười chia hoài niệm làm hai
Để bắc cầu xuyên ấy ngần năm tháng
Ta miên man trong mắt em lơ đãng
Sợ lỡ làng lần nữa đếm thời gian.

Em vẫn như làm mưa mỏng nhẹ nhàng
Ru giấc mơ một thời bao nông nổi
Như nốt nhạc rơi lên đời rất vội
Để ta lo hơn khoảng vắng chợt về.

Đêm lách vào sao trắng đến nhường kia
Nhấp nháy tìm, cháy tình yêu vĩnh cửu
Ta và em không như là chuyện cũ
Để mùa thu mang nợ mãi nhọc nhằn.

Nên khẽ khàng, ta gửi hết băn khoăn
Vào rất sâu kỷ niệm thời mây nước
Em gặng hỏi, mà ta không nói được
Cứ để mùa theo gió phảng phất xa.

Chỉ vậy thôi, mùa thu có nhận ra
Nét ngày xưa trong em mùa thu ấy
Năm tháng trôi, ta và em vẫn vậy
Cháy một mình, vương hết lá mùa thu.

5-10-2017

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [48] [49] [50] [51] [52] [53] [54] ... ›Trang sau »Trang cuối