Ta nhớ người đi suốt bấy lâu,
Người đi, đi mãi chốn thương đau;
Sao đương vui vẻ, ra buồn chán?
Giữa lúc chung vui, bỗng tủi sầu.
Phố chợ, vườn thôn, rầy vắng bóng;
Chén trà, chuyện vặt, có còn đâu?
Thương ai bệnh hiểm, cơn tai biến;
Ở chốn trời xa, trĩu nặng đầu.