Phụng Hoàng, dưới núi,
Sương ngọc như hận,
Đêm nay chừng mau hết.
Một khúc "Dương quan" lời chửa dứt,
Nghẹn nào nói lời từ biệt.
Ngậm oán nuốt lời,
Hai hàng châu lệ,
Thấm qua ngàn trùng sắt.
Ruột mềm mấy tấc,
Đứt đoạn hành trình thời tiết.

Tắm xong vẫn nhớ tô mày,
Mộng cùng tay nắm,
Giữa trăng hoa dạo khắp.
Thả bước thung dung ôm đậu khấu,
Nay tất cả thành hư huyễn.
Đào bến lá rơi,
Nước trôi ngàn dặm,
Mây lạnh ngưng trùng điệp.
Đèn không quán trọ,
Bập bùng với ai thổ lộ.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.