45.00
Thể thơ: Thơ mới tám chữ
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi Vanachi vào 03/12/2005 13:05, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 06/06/2019 08:52

Gửi cho bạn Mỹ thuật ở Hà Nội

Trong nhà tranh, một mình tôi than thở,
Với cây đàn, tập giấy. Các anh xa.
Sáng hôm nay, sương biếc toả mờ mờ.
Như hương khói đượm đầu cau, mái rạ:
Ánh hồng tía rắc ngọc châu trên lá,
Trời trong xanh chân trời đỏ hây hây.
Tiếng chim xuân nhí nhảnh ở trong cây.
Cảnh vui thế, sao tôi còn buồn nữa?

Bởi vì gió ở đây trong trẻo quá:
Tiếng đàn tâm réo rắt nẩy càng cao,
Bởi vì đây duy có nàng Ly Tao.
Với bao nỗi tiếc thương hồi quá vãng,
Vẫn cùng tôi ở chung nhà bầu bạn.
Tôi bùi ngùi âu yếm mối bi ai,
Và để sầu tư mơn trớn lòng tôi,
Nên cảnh đẹp lại thêm chiều mai mỉa.

Tôi muốn sống cuộc đời thi sĩ, để
Uống say nồng, nhưng chỉ thấy chua cay,
Tìm mộng vàng trên cảnh lộng trời mây,
Mây thường biến: trời như lòng, tẻ ngắt.
Được lăn lóc mãi trong đời mỹ thuật,
Như các anh vui sướng trẻ trung sao!
Các anh đi len lỏi giữa xôn xao,

Và cười cợt trong luồng gió bụi;
Đập vang gót trên bờ hè Hà Nội,
Rủ nhau xem vẻ đẹp của lầm than,
Thấy hình tiên ngay giữa đám trần gian.
Và bôi đỏ lên những màu u ám.

Thôi! hãy để giọng buồn thương ta thán,
Cho chúng tôi là một bọn nhạc công,
Trăm ngàn năm nảy mãi sợi tơ lòng,
Ca những khúc sầu vui, tình thiên hạ.

Chán nản ư? Các anh đừng than thở,
Cứ im đi, rồi bảo cho tôi hay.
Lựa giọng buồn, tôi sẽ vặn trầm giây,
Và gọi gió, gọi thông, lên tiếng hoạ.
Nỗi buồn sẽ theo mây mờ mịt toả,
Bạn hữu ơi! cất tiếng ta cười chung,
Để cho tôi được chút vui cùng.


Trên đây là bài thơ theo bản in lần thứ 2 năm 1941 sau khi đã được tác giả sửa chữa. Dưới đây là bản đầu in năm 1935:
Gửi cho bạn Mỹ thuật ở Hà Nội

Trong nhà tranh, một mình tôi than thở,
Với cây đàn, tập giấy. Các anh xa.
Sáng hôm nay, sương biếc toả mờ mờ.
Như hương khói đượm đầu cau, mái rạ:
Ánh hồng tía rắc ngọc châu trên lá,
Trời trong xanh chân trời đỏ hây hây.
Tiếng chim xuân nhí nhảnh ở trong cây.
Cảnh vui thế, sao tôi còn buồn nữa?

Bởi vì gió ở đây trong trẻo quá:
Tiếng đàn tâm réo rắt nẩy càng cao,
Bởi vì đây duy có nàng Ly Tao.
Với những nỗi tiếc thương hồi quá vãng,
Cùng tôi ở chung nhà làm bầu bạn.
Tôi bùi ngùi âu yếm mối bi ai,
Và để nỗi sầu mơn trớn lòng tôi,
Nên cảnh đẹp lại ra chiều mai mỉa.

Tôi muốn sống cuộc đời thi sĩ, để
Dốc chén mơ màng, nhưng chỉ thấy chua cay,
Tìm mộng vàng trên cảnh trời mây,
Mây thường biến: trời, như lòng, tẻ ngắt.
Bạn ơi! lăn lóc trong đời mỹ thuật,
Như các anh, vui sướng trẻ trung sao!
Các anh để tâm hồn tự do như ngọn sóng trào,
Và cười cợt trong trường gió bụi;
Đập vang gót trên bờ hè Hà Nội,
Rủ nhau xem cái đẹp nơi lầm than,
Thấy hình tiên ngay giữa trần gian.
Và bôi đỏ lên những màu u ám.
Các anh
hãy để giọng buồn thương ta thán,
Cho bọn tôi là một nhạc công,
Trăm ngàn năm nẩy mãi sợi tơ lòng,
Ca những khúc sầu vui, việc thiên hạ.

Chán nản ư? Các anh đừng than thở,
Cứ im đi, rồi bảo cho tôi hay.

Lựa giọng buồn, tôi sẽ vặn các giây,
Và gọi gió, gọi thông, lên tiếng hoạ.
Nỗi buồn sẽ theo mây mờ mịt toả,
Bạn hữu ơi! cất tiếng ta cười chung,
Để cho tôi được chút vui cùng.
[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]