Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi nguyễn thanh hiện (quinhon) vào 07/04/2016 15:59, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Vanachi vào 09/05/2018 09:43

ta cứ muốn cắn vào trái tim em cho em tắt thở để em vĩnh viễn thuộc về ta,
nhưng em bảo đôi môi em là nơi đã thốt ra những ngôn ngữ của tình yêu,
không có lời dịu dàng nào là không được nói ra từ đó,
cháy bỏng những chiều thu tắt nắng,
em nói khi nghe thấy những bước chân luyến tiếc của ngày thì đôi môi em mấp máy gọi tên của người em yêu,
đêm đã xuống rồi đấy, và có phải bóng tối là đang cố ngăn cách tình yêu chúng ta,
em nói khi bóng đêm đổ xuống thì năm tháng như thừa cơ đêm tối để đánh lừa những kẻ cả tin,
chớ hoài công đi tìm những gì mong ước,
chúng nó, thứ dòng sông có tên là năm tháng cứ gào lên thế,
và bấy giờ thì đôi môi em lại mấp máy gọi tên của người mình yêu,
em nói khi đêm xuống thì dòng sông năm tháng ấy tựa hồ một lão già khó tính cứ gõ lên ý nghĩ của em,
này, con người chẳng thể trường tồn mãi với thời gian, hãy liệu thu xếp công việc cho xong trong ngày,
cái lão già khó tính cứ đưa bàn tay sần sùi vẫy về phía trước, như thể để gọi ai đó hãy đến đưa em đi,
vào những lúc ấy thì những lời kêu cứu bật thốt trên môi em, kêu cứu sự trợ giúp của ký ức loài giống,
vào một đêm mùa thu, khi bóng tối đã trùm xuống thế gian, thay vì cắn vào trái tim em, ta cắn vào đôi môi thầm lặng của em,
và nghe thấy những tiếng nói thốt ra từ trong thẳm sâu của cuộc trường tồn.

ai đi giữa tro than của năm tháng, đi giữa cuộc tử chiến, mười phần thắng là thuộc về bóng tối,
vừa bước ra khỏi cái nôi của tồn tại là lập tức rơi vào cuộc tử chiến,
lửa, nước,
và những lời thách đấu,
cuộc va chạm giữa những thế lực vốn được sinh ra ở chỗ cuối con đường,
hư vô chợt rơi vào nguy biến ở chỗ cuối con đường, từ đó là mang tai hoạ lại cho cuộc tồn sinh, không còn là trinh trắng vô ưu, không còn là uyên nguyên bất di bất dịch của thuở nguyên sơ, cái một nguyên sơ bỗng trở nên hai nửa trần gian,
con người đi giữa tro than của hai nửa trần gian,
cuộc tử chiến là cuộc tử chiến của hai nửa trần gian,
đêm tối dày đặc những ngu xuẩn, những đê tiện, những tàn nhẫn, những dối trá, lường gạt, ai khóc vì bị lường gạt và ai chết vì sự dối trá, còn thói háo danh háo sắc thì đi lại như mắc cửi trong đêm trường tăm tối,
nguyên sơ là chẳng muốn để cho mình trở nên hoen ố giữa cuộc đọ sức sinh tử giữa bóng tối và minh triết,
nhưng con người thì vẫn kẹt giữa hai nửa trần gian
cuối cùng thì thi ca đã dấy lên,
nhưng đấy cũng mới chỉ là những mảnh vụn của khôn ngoan,
mà con người là cần đến những dòng chảy của cảm hứng trí tuệ.


phải rồi, vào cái đêm mùa thu ấy ta đã nghe được những lời thành thật của loài giống con người được nói ra từ đôi môi thầm lặng của em.