Tiếng chen vàng sắt lúc canh tàn,
Nghe rõ oang oang sóng biển rờn.
Lượng vốn mang nhiều, đâu giận dỗi ?
tính quen ở thấp, há phàn nàn ?
Được cơn gió cả, càng bon mạnh,
Gặp chỗ bờ cao, lại nổ ran.
Còn nghĩa sâu xa ai đã biết,
Thu muôn dòng nước vẫn không tràn.

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.