Chưa có đánh giá nào
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 26/04/2018 23:26

Có gửi gì cho Hà Nội không anh?
Mai ra, em trao tận tay cho Hồ Gươm, cho 36 phố phường và cho hàng liễu cả đời buông tóc chờ bàn tay lão trời trốn mây xuống chải
Bải hoải
Lược nào gỡ hết tơ vương

Có nhắn gì với người thương
Cô gái hơn nửa đời mặc áo dài màu trắng, cài nơ màu mận đắng
Có một chiều giật thột - nuốt ngược đắng
Vào trong

Đôi bồ câu thu một bàn chân vào cánh ngông
Ngóng trông
Hư hao
Hà Nội thì thào
Hấp hối thở... trùng nhịp trầm luân cụ Rùa ngoi lên, ngụp xuống
Sóng động
Lăn tăn vạn cổ tích nâu sần
Sông Hồng vang ngân
Khóc cho buổi chia tay giữa Lạc Long Quân đeo khố vuông và nàng Âu Cơ mang yếm thắm
Những cuộc tình sâu đậm
Rồi cũng tan trôi...

Anh có muốn chạm tay vào ghế đá xưa ngồi
Bắt con kiến màu cánh gián thả vào lòng bàn tay, bắt tám chân chạy vòng quanh vòng quanh theo đường chỉ tay sâu hõm
Buổi đen trời... đi tìm đom đóm
Tình yêu cũng lập loè đến thế mà thôi

Có hôn lên đôi môi
Màu đỏ chót
Em sẽ bắt con vàng anh không ton hót
Rằng anh đang nhớ lắm người ta
...
..
.
Em sẽ không ghen tuông, giận hờn, nguýt ngoa
Không so bì Hà Nội với Sài Thành, không đặt dấu chấm hỏi giữa em và nàng ấy anh yêu ai nhất?
Vì có một chân lý rất thật
Rằng đến một lúc nào đó anh có quyền được khắc khoải những dư âm
Ngày xanh

Hãy gửi tất thảy những mong manh
Những gì trong tay anh có
Riêng tình yêu trong tim kia phải dành riêng để làm mỗi em ngã đổ
Không bao giờ được trả Hà Nội đâu à nghe
Dẫu cô gái ấy vẫn đợi được nắm chặt tay anh cùng bước về
Mái phố cong che bớt mưa cho hai chiếc bóng ghì siết
Thì anh vẫn phải tỉnh táo để nhận biết
Sài Gòn và em đang nghiêng ngả đợi chờ

Hay... anh hãy mang nhớ nhung, vập vồ kia vào thơ
Em sẽ dúi đưa Hà Nội và cô gái xinh kia những thi từ ngọt nhất
Em chẳng màng gì sất
Kệ!
Nhé
Anh cứ vô tư vì chạm chân lên đất Hà Nội rồi em sẽ đủ nhân từ để tha thứ cho anh