Em giận anh vẽ nỗi buồn lên cát
Cát im lìm chịu đựng giấu niềm đau
Bàn chân in trên dải cát loang màu
Chiều chầm chậm về sâu trong biển vắng.
Cơn triều đi biển mênh mông thầm lặng
Sóng rập rờn xua nuối tiếc đi hoang
Em giận anh vẽ lên mảnh trăng tàn
Trăng hờ hững ghét mùa đông chẳng sáng.
Em giận anh có tính ngày tính tháng
Mà nỗi niềm nhuộm tím đẫm hoàng hôn
Về đi em giữ thư thái tâm hồn
Bao hờn tủi thả trôi theo dòng nước.
Đường khó đi em có chùn chân bước
Có yên bình giữ thanh thản trong tâm
Em cười lên cho núi bớt âm thầm
Trăng đầy đặn dịu dàng trăng toả sáng.
8.2017
Đăng bởi Trần Đức Phổ vào 18/06/2019 23:37