Chi lạ rứa, hẹn rồi không chịu tới,
Anh chống tay vin mãi buổi chiều nghiêng.
Chiếc áo trắng vừa may còn mới rượi,
Cũng nhàu đi lấm láp bụi ưu phiền.

Anh cứ sợ niềm mong kia sẽ mỏi,
Mím đôi môi cố giữ xót xa lòng.
Hoàng hôn xuống, đêm gần như mái tóc,
Bên vỉa đường thêm ánh mắt anh chong.

Và như thế là thư không người nhận,
Người anh thương có lẽ đã dời lòng.
Chân vừa bước ra khỏi chiều lỗi hẹn,
Trên đường tình vang vọng nhịp long đong.